Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
(1)Trích trong câu thơ “Tuý Ông chi ý bất tại tửu”: ý không ở trong lời, có dụng ý khác, Tuý Ông say không phải vì rượu.
“Sao chàng lại uống nhiều thế….” Phòng thị trợn mắt, tiến lên đỡ Hoa Mộc Thác và cảm ơn mấy người hàng xóm đã đưa phu quân mình về, kế tiếp, nàng lôi xềnh xệch Hoa Mộc Thác đang xụi lơ về phòng.
Phòng thị không giống với ni cô lực sĩ Hoa Mộc Lan, tuy nàng cũng là người Tiên Ti nhưng vẻ ngoài và vóc dáng chẳng khác gì người Hán, tất nhiên lôi mãi không xong, hơn nữa, nàng đã có thai mấy tháng, không thể làm việc nặng nhọc nên đành phải gân cổ gào lên.
“Nhị cô, A gia, A mẫu! Mộc Thác uống say quá, mọi người tới giúp con một tay!”
Hiện tại vừa mới qua ngờ Ngọ, Hạ Mục Lan vừa ăn cơm trưa cùng cha Hoa xong, đang ngồi trong phòng uống rượu cùng ông.
Cả ngàn năm trước không có rượu chưng cất mà chỉ có loại lên men, cao lắm là hai mươi độ, rượu hoàng tửu của cha Hoa sợ cũng không tới cỡ đó, Hoa Mộc Lan vốn là một người uống rượu giỏi, Hạ Mục Lan ở hiện đại cũng thuộc kiểu ngàn ly không say, hai người đang cha một chén con một chén bỗng tiếng kêu của Phòng thị bất thình lình vang lên.
“Vợ Mộc Thác đang gọi đấy, mau đi xem thế nào!” Viên thị đặt quần áo đang vá dang dở xuống bên cạnh, lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Cha Hoa đi đứng không tiện nên đành phải nhìn về phía con gái.
Hạ Mục Lan phủi phủi hai bên đùi rồi đứng lên, cô vừa chuẩn bị bước nhanh ra ngoài, nhấc chân một cái bỗng suýt té chổng vó, giờ mới nhớ lại gần đây mình mặc váy Tiên Ti chứ không còn là nam trang như lúc trước nữa, cô chỉ có thể vừa lắc đầu vừa bước từng bước nhỏ ra ngoài.
“Sao lại uống say dữ vậy chứ, mới có buổi trưa thôi mà….
Chẳng phải đã bảo nó uống vài chén rồi về hay sao….” Mẹ Hoa một bên lải nhải đỡ Hoa Mộc Thác, một bên cau mày chịu đựng mùi rượu nồng nặc từ trên người con trai tỏa ra, “Mạnh già già uống, mạnh trẻ trẻ uống, sao không uống cho chết luôn đi!”
“A mẫu, để con….” Hạ Mục Lan nhấc một phát đã bế ngang đệ đệ lên, cứ thế mà bước từng bước nhỏ về phòng của Phòng thị.
Chỉ có điều bóng lưng một cô gái mặc váy với vóc dáng cao gầy mà lại “bế” một người đàn ông trông cứ sao sao ấy, Phòng thị và Viên thị đều cùng nhíu mày, trong lòng nổi lên cảm giác thật khó tả.
Con gái của Phòng thị đang ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trong phòng mà mút ngón tay, vừa thấy Nhị cô bế cha mình vào, bé vỗ tay đầy kích động: “Nhị cô, cháu cũng muốn bế cháu cũng muốn bế!”
Hạ Mục Lan đặt đệ đệ nằm lên ghế xong bèn xoay qua nhấc bổng cô bé lên, thoáng ước lượng sức nặng của bé rồi lập tức tung bé lên cao, sau đó, trong tiếng thét chói tái của bé mà tiếp được cơ thể nó, cứ thế, cô tung lên tung xuống liên tục mấy cái.
“Á á á á á!”
“Còn muốn chơi nữa không?”
“Muốn muốn muốn muốn!” Cô bé la hét đầy phấn khích.
“Đừng đừng đừng đừng!” Phòng thị và Viên thị đều cùng ôm ngực, thở cũng không dám thở.
Hạ Mục Lan sờ sờ mũi, thả cô bé xuống đất rồi ngượng ngùng nở nụ cười: “Ta chỉ chơi với cháu gái một chút thôi mà….”
“Mộc Lan à, mẹ thấy hay là con cứ mặc nam trang lại đi.” Viên thị giũ chăn bông ra, đắp lên cho con trai, “Mẹ biết con nghĩ tới cảm nhận của mẹ nên mới mặc nữ trang, thế nhưng mỗi lần con vừa giơ tay hay nhấc chân là mẹ cứ sợ váy sẽ bị rách.
Đều là chất liệu vải tốt không thôi, sau này nếu có dịp gì đặc biệt thì mặc cũng được….”
Đây cũng chính là sự nhượng bộ trá hình của Viên thị.
Phòng thị nhìn bộ váy dài với chất liệu gấm vóc thượng hạng của Hạ Mục Lan bằng ánh mắt đầy hâm mộ.
So với trang phục người Hán, váy áo phụ nữ Tiên Ti có chút khác biệt, kiểu dáng nặng nề, hình thức cổ xưa, hơi giống kiểu váy khúc vạt thâm y(2) của Hán phục.
(2)Là kiểu áo với phần cổ áo khoét sâu và vạt đắp chéo qua một bên như thế này:
Nếu dùng loại vải bố hay vải sợi gai để may kiểu váy này sẽ khiến người mặc không khỏi bị già đi, nhưng một khi có được chất liệu tốt lại mang đến cảm giác rất đoan trang hào phóng.
Trước đây, mấy lần Hạ Mục Lan mặc váy khiến Viên thị nhìn không nổi, hiện giờ, bộ váy trên người cô là do Viên thị lấy vải từ trong rương của Hoa Mộc Lan ra may, kiểu dáng và chất liệu đều là loại tốt.
Chỉ có điều lại gặp phải chủ nhân cẩu thả.
Hạ Mục Lan nghe thấy mẹ Hoa đặc xá cho mình được mặc lại nam trang thì mừng trong lòng.
So với việc nửa người dưới bị gió lạnh thổi vi vu vì mặc váy bó trong mùa đông, cô tình nguyện mặc nam trang.
Hạ Mục Lan chỉ mới “ngoan” có mấy ngày mà cả Hoa gia đã chịu không thấu, có thể thấy hình tượng trong quá khứ của cô đã vô cùng khắc sâu trong lòng người khác, sau này khỏi cần phải nhức đầu về vấn đề mặc đồ nam hay đồ nữ.
Ngay cả việc bị giục cưới gần đây cũng giảm đi nhiều, ha ha ha, đúng là quá may mắn!
Hạ Mục Lan bế con gái Phòng thị ra ngoài, để lại hai người phụ nữ bận rộn chăm sóc cho Hoa tiểu đệ.
Hai người họ thỉnh thoảng lại nói vài câu, có thể nhìn ra mẹ Hoa đang cằn nhằn cử nhử.
Chốc lát sau, mẹ Hoa đã chạy tới chạy lui mấy bận, múc nước lau mặt cho Hoa tiểu đệ đang say quắc cần câu, Phòng thị thì quỳ gối bên chân Hoa tiểu đệ giúp chồng mình thay quần áo, thỉnh thoảng lại lo lắng ngước nhìn con gái mình xem thế nào.
Mặc dù cháu gái Tiểu Trường Nhạc cứ nhỏ giọng năn nỉ bên tai Hạ Mục Lan, muốn cô lại tung bé lên cao nữa nhưng nhớ tới cái đầu của Phòng thị đã sắp duỗi dài ra khỏi phòng, Hạ Mục Lan đành phải tàn nhẫn từ chối lời cầu xin của cháu gái.
Câu “Không được” của Hạ Mục Lan vừa dứt, gương mặt con gái Phòng thị mới vừa cười tươi roi rói giờ đã chuyển thành mây đen giăng kín trời, tiếp theo đó là sấm sét mưa rơi, nước mắt nước mũi tèm lem đều dính lên người Hạ Mục Lan.
“Ai cứu ta với….”
Hạ Mục Lan vừa luống cuống tay chân bế Hoa Trường Nhạc chạy lòng vòng trong sân, vừa tuyệt vọng phát hiện cô nhóc này càng khóc càng dữ, đã sắp có dấu hiệu “nước lũ dâng cao”, cô lật đật bế bé chạy vào phòng cha Hoa.
Đợi khi vào tới phòng, nhét cô nhóc không hiểu sao tự dưng khóc ré lên vào lòng cha Hoa thì Hạ Mục Lan mới thở dài một hơi, không nhịn được vươn tay vỗ vỗ lên ngực để ổn định lại tinh thần.
Haizz!
Cô không thích nhất là kiểu người không thèm nói lý lẽ! Dù đó là con nít cũng không được!
Cha Hoa nhẹ nhàng vuốt tóc vỗ về Tiểu Trường Nhạc, thấy dáng vẻ con gái như gặp phải kẻ địch bèn cười híp mắt, lắc đầu: “Con vẫn cứ sợ con nít y như hồi trước.”
Ông lại chìm đắm vào quá khứ, đã chìm là không kéo lên được.
“Cha còn nhớ năm xưa con từng nói sức con quá mạnh, cứ cảm thấy khẽ đụng tới là có thể bóp chết em bé nên không dám ôm đứa bé nào hết.
Hiện giờ con đã thành thạo khống chế được sức lực của mình, sao vẫn cứ sợ con nít thế?”
“Ủa, trước kia Hoa….
con cũng sợ trẻ con sao ạ?” Hạ Mục Lan hơi ngẩn ngơ.
“Ầy, cũng không thể nói là sợ, chắc có lẽ con lo lắng mình không bế được em bé còn quá nhỏ?” Cha Hoa vỗ vỗ cháu nội gái đã ngừng khóc, “Ai cũng thế thôi.
Năm đó, lần đầu tiên cha ôm Đại tỷ của con cũng cảm thấy bản thân sẽ bất cẩn làm gãy xương con bé.
Chờ tới khi con tiếp xúc với con nít nhiều hơn….”
Hạ Mục Lan tưởng tượng ra cái cảnh chính mình dịu dàng bế một đứa bé, vẻ mặt thì hiền lành từ ái, cô không nhịn được mà rùng mình một cái,