Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Khi Hạ Mục Lan dắt ngựa đi rong trở về, nhìn ba người kia im lặng chẳng nói chẳng rằng thì nhíu mày một cách khó hiểu.
Lúc thấy Hạ Quang cưỡi ngựa mà cả người cứ như mất hồn mất vía, cô lại càng cảm thấy tò mò hơn.
Cô biết Hoa tiểu đệ là người hiền lành, chưa bao giờ có va chạm mâu thuẫn gì với người khác.
Tính cách A Đan Trác lại vô cùng chất phác, cũng là một cái hũ nút không nói lung tung.
Rốt cuộc sau khi cô rời đi đã xảy ra chuyện gì mà bầu không khí lại biến thành dạng này vậy?
Cô giục ngựa đến cạnh A Đan Trác, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì cả mà….” A Đan Trác còn khó hiểu hơn Hạ Mục Lan, “Vừa mới nhắc tới cải trắng và củ cải, cậu ấy đã vậy rồi.
Hoa thúc thúc thấy cậu ấy không ngẩng đầu lên nổi nên cũng không dám nói chuyện nữa.”
Tại sao nghe thấy củ cải, cải trắng sẽ buồn bã?
Chẳng lẽ cậu ta nhớ nhà? Nhớ tới A mẫu nấu món củ cải, cải trắng cho cậu ta?
Hạ Mục Lan cũng không biết vì sao một người thoạt nhìn ngoan ngoãn như Hạ Quang lại bất ngờ ủ ê đến thế, có điều cô tin rằng công tử nhà giàu kiểu này mà đến chợ rồi thì cảm xúc sẽ chuyển biến tốt đẹp lên thôi, thế nên cô cũng không quá lo lắng.
Có lẽ vì ngoại trừ đi đường chứ không làm thêm gì khác nên họ đã nhanh chóng đến nơi họp chợ – cầu Chân Ngựa.
Cầu Chân Ngựa là nơi dân chúng ở các thôn làng quanh đây tụ họp, mọi người sẽ mua bán những vật phẩm hay nông sản cây nhà lá vườn.
Vì dân cư trong mấy ngôi làng phụ cận Ngu Thành không nhiều lắm nên chợ cầu Chân Ngựa cũng không có đầy đủ hàng hoá như chợ Ngu Thành, được cái là gần nhà, vị trí cũng thuận tiện nên chợ duy trì tần suất năm ngày một phiên nhỏ, bảy ngày một phiên lớn.
Giống như Hạ Mục Lan đã nói, bất kể Hạ Quang uể oải vì điều gì, khi tới đây rồi thì rốt cuộc cũng tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Ngược lại A Đan Trác có lẽ đã từng đi chợ không ít lần nên không có bộ dạng hiếu kỳ mà chỉ thuần thục giúp Hoa Mộc Thác đỗ xe ngựa, chủ động tỏ thái độ sẽ ở đây giữ ngựa và xe.
“Hoa thúc thúc, thúc không mang theo quang gánh ạ? Cũng không có xe cút kít gì đó sao?” A Đan Trác tròn xoe hai mắt khi thấy Hoa Mộc Thác vậy mà chẳng lấy quang gánh hay xe cút kít trên xe ngựa.
“Ha ha.” Hoa Mộc Thác đưa mắt nhìn tỷ tỷ đang nói gì đó cùng Hạ Quang ở cách đó không xa, “Chờ lát nữa cháu sẽ biết….”
“Ra ngoài cùng A tỷ của ta thì chỉ cần xách mình không là được.”
Phía bên kia.
“Nếu biểu ca cậu đã muốn cậu tới đây rèn luyện, vậy ta sẽ không nuông chiều cậu.” Hạ Mục Lan lấy từ trong ngực ra mấy viên trân châu, mớ trân châu này đúng là cái túi Du Khả đưa cho cô.
“Ta giao cậu mớ hạt châu này, cậu hãy đổi về cho ta mười cân muối.”
“Đây là chuyện không có khả năng.” Hạ Quang cũng chẳng phải trẻ con ba tuổi dễ bị lừa, “Không có giấy phép bán muối, ai dám bán? Chỗ này bất quá chỉ là phiên chợ làng nho nhỏ, không phải như chợ Ngu Thành có cửa hàng bán muối hợp pháp, làm sao mua được nhiều muối đến vậy!”
“Thật không ngờ cậu cũng hiểu biết nhiều lắm chứ….” Hạ Mục Lan bày ra vẻ mặt dọa người, “Cậu chưa từng nghe qua câu ‘trên có chính sách, dưới có đối sách’ à?”
“Cái gì?”
“Nếu như ai ai cũng đến Ngu Thành mua muối, vậy cậu cảm thấy nhiều người bán rau cải muối vào mùa đông thế này là dùng bằng gì?”
“Hả?”
Hạ Mục Lan kề sát, đẩy cậu về phía trước.
“Để ta nói cho cậu nghe, có thể mua được mười cân muối trong phiên chợ này nhưng bọn họ sẽ không bày bán công khai.”
Cô nhìn Hạ Quang đang mang vẻ mặt mờ mịt, tiếp tục hùng hổ doạ người: “Mặc dù trân châu này của cậu quý giá nhưng lại không được ưa chuộng ở đây.
Tốt nhất cậu hãy nhanh chân hỏi thăm đi, chờ đến chiều, người bán muối đều về hết.
Nếu không mua được, tối nay cậu sẽ không có giấy dùng, chỉ có thể dùng xí trù của A Đan Trác thôi….”
Hạ Quang nghe thấy câu cuối cùng bèn lập tức nắm chặt mớ hạt châu, chạy thẳng vào chợ.
“Tống được một đứa đi rồi.” Hạ Mục Lan thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại dặn dò Hoa tiểu đệ lưng đeo chiếc sọt nhỏ đựng vải vóc và sợi bông đang đi tới.
“A Đan Trác và Hạ Quang đều ở lại nhà mình, Hạ Quang lại có xuất thân như vậy, sợ là không quen dùng nhà xí của chúng ta.
Đệ đi mua cho hai đứa một cái bô mới, ta ngại cầm theo cái này….”
“Đệ biết rồi A tỷ, đệ đi ngay đây!” Hoa Mộc Thác gật đầu, nhìn trái nhìn phải rồi mới khó hiểu chỉ về phía cách đó không xa, “Tiểu lang quân họ Hạ sao lại nói chuyện cùng thím bán dưa muối vậy kìa?”
“Thằng nhóc này đúng là thông minh….” Hạ Mục Lan khen một câu, giơ tay vỗ vỗ bả vai đệ đệ, “Ta bảo cậu ấy đi mua chút đồ.
Nếu đệ có rảnh thì thuận tiện trông nom cậu ấy luôn thể.”
“A tỷ định đi đâu sao?”
“Không đi đâu cả, đệ làm chuyện của đệ đi….” Hạ Mục Lan bóp bóp cổ tay, “Ta đi bắt mấy con chuột thôi.”
*
Hạ Mục Lan để ý thấy từ khi bọn họ đến cầu Chân Ngựa đến giờ đã có mấy người rất đáng nghi.
Cô thường xuyên đi cùng Hoa Mộc Thác đến đây mua đồ nên tất nhiên biết rõ chợ cầu Chân Ngựa thế nào.
Gọi chỗ này là chợ, thật ra chính là nơi có cầu, có đường mà người dân quanh đây chọn làm địa điểm bán hàng rong, dùng xe lừa xe đẩy này nọ để bán một ít hàng hoá và sản phẩm cây nhà lá vườn.
Trước khi tới đây, cô đã phát hiện đằng trước có mấy thớt ngựa đi với tốc độ rất chậm, cứ như trùng hợp đi cùng bọn họ đến cầu Chân Ngựa, tới mấy chỗ có đường giao nhau, chúng sẽ thỉnh thoảng dừng lại, ra vẻ như đang nghỉ ngơi.
Sau đó, cô nhân cơ hội dắt ngựa đi rong mà lướt qua đám người đó, lúc ngang qua đồng thời cũng đánh giá cẩn thận, cuối cùng xác định chúng không phải người Hán.
Dù cưỡi ngựa hay sử dụng cung tên đi chăng nữa thì người Hồ và người Hán có rất nhiều thói quen khác nhau.
Người thường tất nhiên không nhìn ra nhưng Hoa Mộc Lan đã lăn lộn trong quân đội mười hai năm, chủng tộc người Hồ nào cũng đã từng gặp qua(1).
Hạ Mục Lan vừa thấy tư thế cưỡi ngựa và hoa văn trên yên ngựa đã nhớ được từ ký ức Hoa Mộc Lan, biết chắc chắn nhóm người này không phải người Hán ở Trung Nguyên.
(1)Người Hồ ở Trung Quốc chỉ chung tất cả những dân tộc không phải người Hán nên người Hồ cũng chia ra thành nhiều sắc dân khác nhau.
Thật ra, cô cũng chú ý Hạ Quang có vài chỗ không giống người Hán nhưng khí chất cậu ta quá nho nhã, vừa nhìn đã thấy đó là một cậu nhóc biết chữ, học vấn không tồi.
Nghĩ tới người Hán quyền quý phương Bắc thông hôn cùng người Tiên Ti cũng là chuyện bình thường nên Hạ Mục Lan không suy nghĩ gì nhiều.
Tại cái nơi như Ngu Thành, đặc biệt là vùng nông thôn mà gặp người Tiên Ti cũng chẳng phải chuyện lớn, thế nhưng gặp người Tiên Ti mặc trang phục Hán hoặc người Hồ chủng tộc khác lại là chuyện rất khả nghi.
Hơn nữa, khi Hạ Mục Lan lướt ngang qua, mấy kỵ sĩ kia đều cúi đầu không nhìn khiến trong lòng cô càng ngờ vực hơn.
Là người Hồ Lư Thuỷ trả thù ư?
Hay giống như lời Thôi Lâm đã nói, rằng Thác Bạt