Trong không gian tối đen như mực, Ninh Hinh dần dần tỉnh lại, lúc đầu nàng chỉ có thể tỉnh lại trong chốc lát, sau đó thời gian tỉnh táo lại bắt đầu tăng lên.Khi nàng có thể suy nghĩ thì nàng mới phát hiện nàng không biết mình đang ở đâu, lúc này nàng đã có không còn thân thể mà chỉ là một đám trong suốt trôi nổi trong không trung.Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nàng đã chết? Linh hồn đã rời khỏi cơ thể?Ninh Hinh sợ hãi kêu lên, nàng cố gắng hồi tưởng lại, sau khi tách khỏi những người đồng hành cùng mình, nàng đã đến một điểm du lịch, đã nhìn thấy rất nhiều người chạy về phía hang động, họ nói rằng đã phát hiện được một ngôi mộ lớn nào đó.Vì tâm lý số đông và cũng vì muốn mở mang một chút kiến thức về các hoạt động khảo cổ hiện đại nên nàng cũng đi theo, khi vào hang thì đã có cảnh sát vũ trang bảo vệ an ninh ở đó rồi, họ nói rằng khách du lịch không được phép vào và xem.Nhìn nhìn xong thấy cũng không có gì thú vị nên liền định bỏ đi, nhưng rồi không hiểu sao, hang động bắt đầu rung chuyển dữ dội, xung quanh vang lên những tiếng la hét, rồi sau đó chỉ còn nghe thấy các loại tiếng sụp đổ và va chạm.Trong ý thức cuối cùng lúc đó dường như nàng nhìn thấy một tảng đá khổng lồ đang bay về phía mình, sau đó thì sao? Xem ra không có sau đó, khi tỉnh lại nàng đã như thế này rồi.
.
.
.“Aii, chết rồi cũng tốt!” Ninh Hinh thở dài, dù sao thì kiếp trước nàng cũng chỉ là một người bình thường, mỗi ngày đều sống từng bước một, đến chết cũng không có gì để lưu luyến.Từ khi còn nhỏ, thành thích của nàng vẫn luôn trung bìnhm chưa từng làm học sinh ưu tú, nhưng cũng chưa bao giờ bị bỏ lại qua xa, người trong nhà thì cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, điều này khiến nàng hình thành cái tính cách bây giờ, không nghĩ đến việc tranh giành vị trí đầu tiên bao giờ!Nàng cũng từng có ước mơ riêng của mình, nhưng sau vài năm vật lộn trong xã hội, những cái lí tưởng và khát vọng gì đó đã sớm không còn nữa rồi.
Bây giờ nàng đã thành loại trên thì không bằng, dưới thì có thừa.
Cái tính đó của con người cũng khiến cô lười thay đổi.Cuộc sống như vậy có lẽ có chút đơn điệu nhưng Ninh Hinh cũng chẳng cảm thấy có gì không tốt, kỳ thực cũng bình thường thôi.
Nàng thường tự an ủi mình rằng người ngoài nhìn vào sẽ thấy hâm mộ, nhưng nếu để mình tự trải nghiệm thì chức chắc sẽ tốt như trong tưởng tượng.Nhưng mỗi đêm dài không người, nàng vẫn cảm thấy trong lòng có chút bối rối, nàng muốn đấu tranh vì một thứ gì đó, nhưng lại không biết phải đấu tranh như thế nào.Có lẽ là do đầu óc, hoặc có thể là do khao khát thường trực trong lòng mà có thể bình thường nàng không nhận ra, nhưng từ lâu trong lòng nàng đã tồn tại một phiên bản điên rồ của chính mình.
Nàng vậy mà đã đồng ý lời mời của một người bạn cùng nhau đi thám hiểm.Lần này bước ra ngoài thế giới đã khiến nàng bị mắc kẹt trong không gian đen tối này.Ninh Hinh nghĩ rằng hiện tại mình đã chết, hẳn là gặp phải động đất, đoán chừng sơn động kia cũng đã bị vùi lấp rồi, cũng không biết đã chết bao nhiêu người? Đi ra ngoài du lịch cũng gặp được động đất, nàng cũng thật quá xui xẻo đi."Linh hồn của ta đã rời khỏi cơ thể rồi à?" Ninh Hinh không ngừng đi lại trong không gian, nàng đã thăm dò gần mỗi một chỗ có trong không gian này, và cho ra kết luận rằng mình không thể rời khỏi nơi này.Thời gian trôi qua, Ninh Hinh càng ngày càng bực bội, người chết không phải nên được đi đầu thai hay sao? Tại sao nàng còn bị nhốt ở đây? Chẳng lẽ do nhân phẩm của nàng có vấn đề?Nàng cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý mà, ông trời phù hộ, thả nàng ra ngoài đi, Ninh Hinh chỉ cần có thời gian liền cầu nguyện, suốt ngày ở nơi như vậy quả thật sẽ khiến cho người ta tuyệt vọng.Nhưng may mắn thay, qua một khoảng thời gian ngắn, trong không gian đã dần xuất hiện một chút ánh sáng rồi, cuối cùng cũng không còn phải ở lại nơi chỉ có bóng tối vô tận này.Về sau nàng lại phát hiện ra, những đốm sáng này hình như có lợi đối với nàng, khi đốm sáng bắt đầu xuất hiện Ninh Hinh liền bay tới bên cạnh nó, tại nơi sáng sủa sẽ