Kiếp trước, Ninh Hinh muốn không cần mỗi ngày đều phải dậy sớm đi làm, không phải đối mặt với đủ loại vấn đề trong công việc, không phải đối mặt với những người khó chịu đó, không phải lo lắng về chuyện ăn uống, quần áo, và nàng sẽ rất hạnh phúc nếu có thể ngủ cho đến khi thức dậy một cách tự nhiên mỗi ngày.Đối với những người thuộc tầng lớp thượng lưu, nàng không hề quen biết ai, nàng chỉ biết về cuộc sống của họ qua tiểu thuyết và TV, không ngờ rằng mình được đầu thai đến với xã hội thượng lưu của thế giới này, đối mặt với những thứ tình cảm ấm lạnh của họ.Phía Tây Mục phủ có một hòn non bộ, có diện tích khoảng 100 mẫu, dưới đáy hòn non bộ có rất nhiều hang động xen kẽ, nếu ai không quen đi vào có lẽ trở ra sẽ không dễ dàng như vậy!Lúc này có một tiểu cô nương khoảng bốn tuổi đang nằm ngửa trên điểm cao nhất của hòn non bộ, bắt chéo hai chân, còn không ngừng run run, lười biếng nằm phơi nắng, xem ra rất thoải mái.Tiểu cô nương búi tóc, có đôi mắt to sáng ngời, chớp chớp nhìn bầu trời trong xanh, trong mắt như đang nở nụ cười.“Tiểu thư...!Tiểu thư, người đang ở đâu?”Từ đằng xa truyền đến giọng của một bé gái khác.Cô bé đang nằm thì thập phần bất lực ngồi dậy nhìn nha hoàn đang trèo lên hòn non bộ, cô bé đó chính là Ninh Hinh.“Tiểu thư, sao người lại đến hòn non bộ này, tìm rất khó.” Nhìn bộ dáng nhàn nhã của tiểu thư, Mục Linh nhẹ giọng nói.“Tiểu Linh, ngươi lo lắng như vậy đến tìm ta là có việc gì?”Mục Linh nhìn Ninh Hinh một chút, biểu lộ có chút xoắn xuýt, một bộ dáng không nên lời.“Nói đi, ngươi đến tìm ta là đã xảy ra chuyện gì? Đệ đệ ta không xảy ra chuyện gì chứ?” Ninh Hinh đột nhiên có chút sốt ruột, năm ngoái mẫu thân nàng mới hạ sinh một đệ đệ.Đệ đệ Mục Ninh Ý bây giờ đã được một tuổi, đang ở giai đoạn tập đi, tiểu gia hỏa này rất hiếu động, không chú ý một chút liền đi ra chỗ khác, có thể do hắn đi lại không vững nên thường xuyên vấp ngã.“Tiểu thư, người đừng vội, tiểu thiếu gia rất tốt, người đừng lo lắng.”Nghe xong lời Mục Linh nói, Ninh Hinh mới yên tâm.“Vậy đến cùng là việc gì? Nói nhanh!” Nhìn bộ dạng muốn nói nhưng không dám nói của Mục Linh, Ninh Hinh cũng muốn thay nàng sốt ruột.“Là lão gia..., lão gia từ bên ngoài mang về một người phụ nữ và hai hài tử.
Hai hài tử đó hình như là của lão gia...” Mục Linh nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình, tuy rằng không thấy cái gì nhưng nàng cảm thấy tiểu thư từ nhỏ đã ra dáng một người lớn, không dễ dàng biểu lộ cảm xúc ra mặt, nhưng gặp chuyện như vậy cũng không dễ dàng gì, cũng thật thương tâm khổ sở."Ngươi nghe ai nói? Chuyện xảy ra khi nào?" Ninh Hinh nghe được tin tức cũng không có gì ngạc nhiên lắm, nhưng trong lòng vẫn có chút phức tạp, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là mẫu thân sẽ thấy như thế nào?Đối với việc phụ thân có nữ nhân và hài tử ở bên ngoài, nàng dường như cảm thấy nên vậy mới đúng, mới bình thường, phụ thân trước kia quá hoàn mỹ, trong nhà không có một thị thiếp nào, chỉ có mỗi mẫu thân, đối với loại thân phận và thực lực của người thì bên cạnh chắc chắn có rất nhiều nữ nhân xuất hiện, có thể hắn không có, nhưng điều đó làm Ninh Hinh cảm thấy không chân thực lắm, có thể trong nội tâm nàng vẫn chờ mong, chờ mong phụ thân sẽ là như vậy, nhưng mà không nghĩ mọi việc đến nhanh như thế, đệ đệ chỉ mới một tuổi thôi mà."Rất nhiều người đã nhìn thấy, phu nhân cũng bị tộc trưởng gọi vào chính viện, nói là đang thương lượng việc cho hai hài tử kia vào gia phả." Thấy tiểu thư vẫn bộ dạng như vậy, Mục Linh cảm thấy có chút vội vàng.“Tiểu thư, người không đến nhìn sao?”“Ta đến nhìn làm gì? Ta có thể thay đổi gì sao?” Ninh Hinh nhìn lên trời nói, mẫu thân nàng nhất định sẽ không ngăn cản hai hài tử kia vào trong gia phả đấy.“Cái này...” Mục Linh cũng không nói được gì nữa rồi, phu nhân có thể làm gì khi lão gia mang nữ nhân cùng hài tử về đây?Không lâu sau, hai đứa trẻ được cha Mộ Dương mang về đã được vào gia phả của Mục gia, nàng không còn là đại tiểu thư Mục gia nữa mà là nhị tiểu thư của Mục gia, Ninh Hinh cho rằng cũng không có chuyện gì, chất lượng cuộc sống của nàng sẽ không thay đổi, nàng chỉ lo lắng cho mẫu thân La Tĩnh mà thôi.Được cái này thì nhất định sẽ mất cái kia, khi giàu có về vật chất thì tinh thần có théex mệt mỏi, mẫu thân và phụ thân ở chung lâu như vậy mà quan hệ của họ có chút tương kinh như tân.Chuyện của phụ thân Mục Dương nói trắng ra giống như một vở kịch máu chó, phụ thân cùng nữ nhân bên ngoài kia là thanh mai trúc mã, về sau trong nhà nữ nhân kia xảy ra chuyện nên nàng liền biến mất một thời gian, đến lúc nữ nhân kia trở lại thì phụ thân đã cùng nương kết thành đạo lữ rồi, phụ thân không yên lòng về nàng nên ở bên ngoài tìm nơi nuôi dưỡng nàng.Sở dĩ dẫn về nhà là vì nàng ta sinh hai hài tử, đứa lớn 6 tuổi kia phải về