Ninh Hinh ở lại Thánh Dương cốc hơn nửa tháng, nàng sắp xếp lại thứ mình đoạt được trong mười ngày qua, có hơn mười gốc Huyền Dương thảo, số năm trên cơ bản đều chỉ có vài thập niên, chỉ có ba gốc là hơn trăm năm, có lẽ như vậy cũng đã đủ để nàng luyện chế Ích Thần đan cùng Sinh Cốc đan rồi, những gốc ít năm hơn nàng sẽ dùng để ủ rượu, không biết sẽ có công hiệu như thế nào đây, nghĩ đến việc nó có đủ Dương khí không, kỳ thực nàng cũng không quá chắc chắn.
Túi độc từ nhện độc Huyết Dương nàng thu được rất nhiều, có thể dùng để chế tạo một ít độc dược.
Thu hoạch không tệ, nàng tương đối hài lòng, hiện tại liền chuẩn bị rời sơn cốc.Trên đường Ninh Hinh rời sơn cốc có ba tu sĩ hắc y luôn đi theo nàng.Thấy Ninh Hinh chỉ có một mình, tu vi chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, có không ít tu sĩ muốn ăn cướp đồ của nàng đấy, sau khi bị nàng đánh đi mấy lần, ba tu sĩ hắc y kia phát hiện nàng là kẻ rất cứng, dám một mình đi vào sơn cốc, nàng nhất định là đệ tự môn phái thế gia nào đó ngoài tu luyện, nhất định phải có đồ vật gì đó để dựa vào, có lẽ không muốn gây rắc rối cho chính mình nên chúng cũng không đi theo nàng nữa.Ninh Hinh thở phào nhẹ nhõm khi cảm thấy khí tức của những kẻ theo sau mình đã không còn nữa, nàng rất cẩn thận tránh né các tu sĩ, nàng cũng không muốn giết bất cứ ai trừ khi bất đắc dĩ.
Ninh Hinh tăng tốc trở về, nhưng nàng vẫn gặp phải một đội tu sĩ khác, lại bị liên lụy tới.“Mẹ kiếp, độc của con nhện độc Huyết Dương này thật là phi phàm, suýt nữa ta đã để mạng ở đây.” Một gã to lớn thở hổn hển lớn tiếng nói rồi tiếp tục chạy về phía trước.“Những con này thật sự là không nên chọc vào mà, cả một đám đấy, tốc độ còn nhanh như vậy.” Tu sĩ khác vội vàng nói.“Chạy nhanh lên, đừng để bị đuổi kịp.” Một tu sĩ trung niên vừa chạy vừa nhìn lại.Thần thức Ninh Hinh phát hiện ra có một nhóm tu sĩ đang nhanh chóng tiến về phía mình, nàng đang định tránh bọn họ rồi đi đường vòng thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, dường như có gì đó đuổi theo bọn hắn.
Nhìn kỹ lại, mẹ kiếp, nàng kêu to một tiếng, bọn hắn làm thế nào mà chọc đến cả đám nhện độc Huyết Dương rồi, có hơn nghìn con, hơn nữa dẫn đầu còn là nhện độc Huyết Dương thất giai.Ninh Hinh thầm kêu chính mình thật xui xẻo, sau đó nàng quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa sử dụng lá phù trên người.
Nhưng cứ như vậy, khoảng cách của nhện độc Huyết Dương càng ngày càng gần, càng ngày càng có nhiều người bị đám tu sĩ liên lụy, rất nhiều tu sĩ đã ngã xuống, nhện độc Huyết Dương vừa thoáng qua, thứ còn lưu lại chỉ là xương cốt, thật đáng sợ, ngay lúc Ninh Hinh đang định sử dụng phù Truyền Tống thì một tu sĩ lên tiếng."Đến cùng là chuyện gì? Nhện độc Huyết Dương như thế nào cứ đuổi không tha?”"Chắc chắn có người đã lấy Huyền Dương thảo của chúng.""Còn chọc đến nhện Huyết Dương thaats giai, đoán chừng Huyền Dương thảo hơn nghìn năm.""Chết tiệt, là ai liên lụy đến ta.""Đạo hữu nào đã lấy Huyền Dương thảo chúng, xin trả lại đi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả chúng ta sẽ chết."Nhện độc số luyện quá nhiều, thậm chí còn có nhện độc thất giai, đoán chừng cũng có không ít ngũ giai, lục giai a, chính bọn họ còn phải mất rất nhiều công sức mới có thể đánh bại được nhện tứ giai.
Hiện tại phải chống lại nhện độc ngũ giai trở lên, đoán chừng bọn hắn sẽ mất đi nửa cái mạng.
Một còn thì cũng không sợ, nhưng nhiều thế này..."Các đạo hữu, tại hạ Cố Thiên Phong ở Thiên Viêm thành, tu vi Kim Đan trung kỳ, trước mắt chúng ta phải liên thủ để loại bỏ những con nhện độc Huyết Dương này.
Bằng không chẳng bao lâu nữa linh lực chúng ta sẽ cạn kiệt, chỉ có thể trở thành thức ăn cho chúng thôi.
Ta sẽ đối phó con nhện thất giai kia, còn lại phải nhờ các đạo hữu giải quyết.” Tu sĩ kia truyền âm cho các tu sĩ khác có mặt ở đây.“Tu vi của chúng ta chỉ Trúc Cơ trung kỳ, làm sao có thể đối phó với nhện độc Huyết Dương ngũ giai, lục giai.
Hơn nữa còn là cả đám.”“Những tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ liên thủ đánh chết nhện độc lục giai, những thứ khác các vị đạo hữu còn lại hỗ trợ.”"Cứ đánh đi, chém