Nằm trên giường trong quán trọ, đoán chừng ngày mai nàng đã có thể sử dụng linh lực.
Các tu sĩ Luyện khí khi bị trúng dược phấn Cấm Linh, ước chừng phải hai ba ngày mới có thể khôi phục linh lực.
Đối với tu sĩ Trúc Cơ, thường mất khoảng một ngày rưỡi, còn đối với tu sĩ Kim Đan sẽ là bảy hoặc tám giờ, Tu sĩ Nguyên Anh ba hoặc bốn giờ, tu sĩ Hóa Thần có lẽ trong vòng hai giờ.Lần này nàng quả thực đã phạm sai lầm lớn, một là ra ngoài quá tùy tiện, không chú ý che giấu, giờ nghĩ lại, có lẽ là do nàng đã lấy ra Ích Thần đan nên mới bị chủ ý đến.
Còn hai chính là cái không đành lòng, chỉ không chú ý đã bị người khác tính kế.Sau sự tình lần này, Ninh Hinh khi rèn luyện ở bên ngoài càng ngày càng cẩn thận, khi gặp tu sĩ muốn cướp đoạt đồ của nàng, trước khi hắn mở miệng Ninh Hinh sẽ giết chết hắn luôn.
Cũng chính vì sự tình lần này mà Ninh Hinh dần dần trở thành tu sĩ chân chính.Ngày hôm sau, sau khi Ninh Hinh đã khôi phục linh lực, nàng đem túi trữ vật của ba tu sĩ kia đổ hết ra, cẩn thận xem xét, có một ít Bảo Khí cấp thấp, một số y phục nam tu, mấy nghìn linh thạch hạ phẩm, vài trăm linh thạch trung phẩm, một số Linh dược cấp thấp, Linh phù và trận pháp cũng có, nhưng không nhiều.
Ninh Hinh cầm một bình ngọc lên nhìn, hẳn là bên trong có dược phấn Cấm Linh.Dược phấn Cấm Linh vô sắc vô vị, chỉ cần một lượng nhỏ đã có thể giam cầm linh lực của tu sĩ, đúng là một đại sát khí.Sau khi thu thập túi trữ vật của ba nam tu sĩ xong, Ninh Hinh bước ra khỏi cửa phòng, nàng đi đến sảnh quán trọ, tìm tiểu nhị rồi đưa cho hắn một túi trữ vật:“Cảm ơn, nếu không có ngươi khả năng cao là ta phải ngủ đầu đường, ta phải rời đi rồi, linh thạch cần trả ta đã để trong túi, còn lại coi như là ta tạ lễ." Nói xong nàng bước ra khỏi quán trọ.
Tiểu nhị cũng chưa kịp phản ứng, hắn nhìn túi trữ vật trong tay có chút phức tạp, khi mở túi trữ vật ra, hắn kinh ngạc phát hiện trong đó có năm trăm linh thạch hạ phẩm.
Hắn nhìn quanh, thấy không có ai để ý nên liền cất túi trữ vật, không ngờ chỉ tiện tay giúp đỡ mà lại nhận được phần hồi báo hậu hĩnh như vậy.Ninh Hinh tính toán quay trở lại Thiên Nhất tông, đợi tu vi cao lại ra ngoài rèn luyện sau.
Linh khí bên ngoài nồng độ thấp, tu luyện sẽ tương đối chậm chạp hơn.
Nàng lại cảm thấy thời gian lúc này rất cấp bách.
Ngày trước nghe tu vi của ai đó tăng lên nàng còn không mảy may quan tâm đến.
Nhưng mà từ khi giao thủ cùng tu sĩ kia, Ninh Hinh mới cảm giác được sự áp chế của cấp bậc tu vi.
Hơn nàng một giai thì cơ hội ra tay của nàng đều không có, có lẽ phải cố gắng đem tu vi nâng cao hơn.Sau khi rời khỏi thành Vân Thủy, Ninh Hinh lấy ra Pháp khí phi hành, nàng bay về hướng Thiên Nhất tông.
Vốn tưởng phải ra ngoài rèn luyện một hai năm, không ngờ chỉ mấy tháng lại về,thời điểm ra hùng tâm tráng chí, thời điểm về lại thấy hổ thẹn.Trên đường trở về Thiên Nhất tông, Ninh Hinh gặp rất nhiều tu sĩ từ tông môn khác đang rèn luyện bên ngoài, mỗi người trong số họ đều đang nỗ lực vì mộng tưởng của riêng mình.
Xuất phát điểm của nàng trong kiếp sống này rất cao, cơ bản thứ nàng muốn đều có thể đạt được, việc tu luyện của nàng dường như không cần lo lắng lắm, tài nguyên hay công pháp đều đã an bài sẵn.
Điều này cũng làm cho tâm lý nàng phát sinh biến hóa, mất đi tâm niệm toàn lực phấn đấu.Nàng cũng được coi là nỗ lực, nhưng tâm lí có chút mông lung, thiếu đi cái nghị lực tuổi trẻ.
Ngoài ra môi trường tu luyện của nàng cũng rất an toàn và thoải mái, điều này cũng khiến nàng buông lỏng cảnh giác, không có hiểu biết sâu sắc về cái tàn khốc của Tu Chân giới, những thứ gọi là nguy hiểm đó cơ bản đều là từ miệng người khác nghe ra.Ở Thiên Nhất tông trong năm năm qua nàng không có bất kỳ trao đổi, luận bàn nào với các tu sĩ khác, cho nên