Môi Anh Đào

CHƯƠNG 8B


trước sau

CHƯƠNG 8B

Trùng hợp hơn nữa.

 

Tần Thăng cùng Lâm Viễn Sinh đứng đối diện bên kia, nhìn chằm chằm nam sinh lải nhải dài dòng phía trước, lại nhìn vẻ mặt không biểu tình của Lục Vũ.

 

Giọng nói kia rõ ràng nghe được rành mạch, chỉ có kém không kế bên tai bọn họ mà nói muốn theo đuổi chị dâu.

 

Người của Vũ ca bọn họ mà người khác dám theo đuổi sao?

 

Vừa rồi bọn họ đều bị Lục Vũ kêu lại, mới biết được Tô Khả Tây đi vệ sinh còn chưa ra, cũng không định chơi bên kia nữa.

 

Ai biết vừa lúc đụng phải một màn này.

 

Lục Vũ đầu lưỡi đỡ hàm trên, nhìn người trước mặt cầm điện thoại cười đến vui vẻ, mắt đen láy lộ ra chút âm u.

 

Ánh mắt hướng phía Tô Khả Tây đi, không chút để ý nói, “Đi rồi.”

 

Tô Khả Tây còn chưa trở lại khu trò chơi đã thấy một đám người đủ loại tư thế đứng trước cửa, có vẻ như là đang đợi cô.

 

Cô đi qua, có cảm giác có chỗ nào không đúng lắm.

 

Nhìn Lục Vũ đi, biểu tình tựa hồ rất bình thường, cũng khác gì vừa rồi.

 

Tần Thăng cũng không dám nhiều lời, sợ nói cái gì sai.

 

Cả đám người ra khỏi trung tâm, đi dạo bên ngoài, thấy cửa hàng ném phi tiêu, đằng sau có không ít đồ chơi bằng nhung, có rất nhiều đang chơi phía trước.

 

Thấy không khí có chút xấu hổ, Tân Thăng xoay tròng mắt, đi đến phía sau hỏi, “Chị dâu nhỏ, có muốn chơi một lát không?”

 

Tô Khả Tây liếc nhìn, “Cậu muốn chơi tay đôi với tớ sao?”

 

“Đọ tay đôi? Không không không, chính là ý trên mặt chữ thôi.” Tần Thăng vội vàng trả lời.

 

Vạn nhất cậu ta trúng hết, chị dâu là không trúng được cái nào, chẳng phải sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của thiếu nữ sao, Vũ ca trở về không đánh chết cậu ta mới lạ.

 

Xem ra sau khi cậu ta thắng món lớn nhất xong phải tặng xem như lễ vật, đoái công chuộc tội mới được.

 

Ông chủ ở trước quán hét to.

 

Tô Khả Tây định kéo Lục Vũ qua, không nghĩ bị anh đẩy tay ra, nhìn sắc mặt anh cũng rất khó coi. Cô hơi nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: “Cậu sao vậy?”

 

Lục Vũ không trả lời, chỉ lấy khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô liếc mắt một cái.

 

Tô Khả Tây càng nghi hoặc, chỉ trực tiếp hỏi: “Cậu không chơi sao?”

 

Lục Vũ quay đầu không nhìn cô: “Không chơi.”

 

Ông chủ vẫn còn đứng đó hét to.

 

Tần Thăng liền đi qua đó hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

 

“Mười đồng mười lăm cái phi tiêu, trúng tám cái có thể lấy món nhỏ, mười hai thì lấy được món to kế bên, trúng hết mười lăm cái thì con thú bông to nhất sẽ là của cậu, chơi thử không?”

 

Anh trực tiếp trả tiền cho hai người chơi, ông chủ liền đưa hai hộp đựng phi tiêu qua.

 

Tô Khả Tây liếc nhìn Lục Vũ bên cạnh.

 

Cho dù ánh đèn bên này không phải rất sáng, cũng có thể nhìn thấy sắc mặt anh trầm xuống, cằm đưa ra, khoé môi kéo xuống.

 

Rất không cao hứng.

 

Cô suy nghĩ thử xem anh như thế nào lại tức giận. Tô Khả Tây kéo góc áo đồng phục của anh, nhỏ giọng nói: “Lục Vũ.”

 

Còn chưa kịp nói xong, Lục Vũ đã lên tiếng, còn rất lạnh lùng: “Cậu chơi đi.”

 

Tô Khả Tây bị anh kéo đến trước sạp, Tần Thăng cầm lên một cây phi tiêu, hi hi ha ha mở miệng: “Chị dâu, tớ đây liền không khách khí nhé.”

 

Bên cạnh có người xem náo nhiệt, cũng có mấy người lớn mang theo mấy đứa trẻ, đều vây quanh ở đây.

 

Vận khí chạm vào cái này, cả đêm cũng chưa nhìn thấy ai trúng được hết, cũng không biết lần này thì sao.

 

Tần Thăng chơi trò này không ít, lần này cũng dễ như trở bàn tay, mãi cho đến khi qua mười lần, bên cạnh đều bắt đầu vỗ tay.

 

Ông chủ mở sạp này đã nhiều năm, cũng mấy tháng mới thấy được có người trúng được hết, số nhiều để chỉ là 12, 13 cái.

 

Cho đến cái cuối cùng được ném ra, ước chừng được 12 cái.

 

“Nha, đây là của cậu.” Ông chủ đưa qua một con thú bông cao bằng nửa người.

 

Tần Thăng mặt mày hớn hở lấy, duỗi eo với Tô Khả Tây , duỗi tay cợt nhả nói: “Chị dâu, mời.”

 

Lục Vũ cười lạnh một tiếng.

 

Lâm Viễn Sinh đứng ở gần, tự nhiên nghe được, ánh mắt loé loé, cũng không nhắc nhớ Tần Thăng.

 

Tô Khả Tây quơ quơ ống phi tiêu, phi tiêu bên trong chạm vào nhau kêu ầm ầm, cô cười: “Không chừng tớ trúng được hết thì sao.”

 

Cô nhắm mắt ném

một cái, ra ngoài, âm thanh tiêu rơi ra cực kì rõ ràng.

 

Người xung quanh đều vỗ tay cổ vũ, Tần Thăng nhìn tư thế của cô, có chút hoài nghi, chị dâu chắc không phải cao thủ trong giang hồ che dấu võ công đâu nhỉ?

 

Ai ngờ, cái thứ hai lại không trúng.

 

Cái thứ ba cũng không trúng.

 

Tô Khả Tây thu lại nụ cười, mặt nhìn chằm chằm quả bóng bên kia, lại ném một cái ra ngoài, kết quả vẫn trúng khe hở giữa hai quả bóng.

 

Phi tiêu càng ngày càng ít, người bên cạnh rời đi không ít

 

Cuối cùng, ông chủ vui vẻ hớn hở lấy lại ống tiêu, ra vẻ thở dài, “Ai da, vận may không tốt, có muốn chơi lần nữa không?”

 

Tô Khả Tây bên này nhìn chằm chằm quả bóng.

 

Như thế nào đều là bóng trên tường, cô chỉ trúng được một cái, mười bốn cái còn lại đều ra ngoài, cô còn nói muốn trúng hết nữa chứ.

 

Tân Thăng nghẹn cười, nhéo mặt làm bộ mặt an ủi, mua thêm một ống tiêu nữa đưa qua, “Chị dâu nhỏ, không cần nản lòng, khẳng định vừa rồi vận khí không tốt, cái tiếp có lẽ sẽ trúng nha, thử lại xem.”

 

Tức Khả Tây tức đến muốn đập cậu ta một cái, chỉ là không ai dám động thủ.

 

Đây đúng thật là xấu hổ, cô lấy ống tiêu, tiện tay lấy một cây tiêu chuẩn bị hướng quả bóng đối diện ném.

 

Ai ngờ bên cạnh có bàn tay đưa qua, cầm cái phi tiêu trong tay cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện