Môi Anh Đào

KHÔNG ĐƯỢC ĐI


trước sau

CHƯƠNG 12: 

KHÔNG ĐƯỢC ĐI

(*) Cám ơn ý kiến đóng góp của các chị em rất nhiều. Ta sẽ xem xét và cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của các nàng.

 

Ta muốn hỏi các nàng chút về PASS, các nàng muốn:

 

1.PASS nửa sau truyện

 

2.PASS các chương rời (vd pass chương 20, sau đó chương 23,…)

 

Cho ta ý kiến với!!!!

 

Còn đây là quà hôm qua mải xem bóng đá lỡ hẹn với mấy nàng đây!!!!

 

Ba chữ ngắn gọn của Lục Vũ làm cả phòng im phăng phắc.

 

Âm nhạc bên kia không tắt cứ truyền vào lỗ tai mỗi người, nhưng cũng chưa người nào chú ý.

 

Tô Khả Tây không nghĩ anh sẽ nói vậy, trong lúc nhất thời cũng chưa phản ứng kịp.

 

Chờ cô lấy lại tinh thần, nhìn vài người bên kia đều nhìn chằm chằm mình, biểu tình đặc biệt quỷ dị, nhất là nữ sinh ngồi đầu, đến mức cau màu vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.

 

Tô Khả Tây cười lạnh, làm như không có việc gì buông tay ra, giả vờ kinh ngạc nói: “Ngại quá, phòng tối quá, tôi nhận nhầm người.”

 

Sau đó, cô lập tức ngồi xuống bên cạnh Tần Thăng.

 

“Tần Thăng” Cô kêu lên.

 

Bị gọi đột ngột như vậy, Tần Thăng theo phản xạ trả lời: “Có.”

 

Lâm Viễn Sinh lập tức phụt cười một tiếng.

 

Tần Thăng hiện tại đều phát ngốc, khi vừa bị Tô Khả Tây đẩy qua bên cạnh, anh còn hơi uỷ khuất chút, ai dè kết quả lại là tình huống này.

 

Tình huống gì thế này, Vũ ca có gì mà không vui?

 

Tuy rằng Tô Khả Tây không ôm lấy cánh tay của Tần Thăng, nhưng ngồi xuống bên cạnh cậu ấy ý tứ cũng đủ rõ ràng rồi.

 

Mấy nữ sinh ban đầu căm thù nhìn cô đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa lại tươi cười.

 

Không khi quỷ dị của phòng lại được khôi phục như ban đầu.

 

Đám nam sinh đối diện bị tình huống như vậy doạ mất mật, nửa ngày mới có thể hiểu được chuyện gì xảy ra, lúc này liền trêu ghẹo nói: “Thật có thể nha Tần Thăng.”

 

“Không đúng, không đúng, không phải.” Tần Thăng vội vàng liên tục xua tay, lời nói cũng không nói được đầy đủ, “Không phải như cô….cô ấy nói như vậy.”

 

Anh chắc sẽ bị tế chết!!!!

 

Mấy nam sinh nghe lời này của anh cũng chỉ xem như ngại ngùng, lại sôi nổi trêu trọc: “Tiểu cô nương của cậu còn lại đây tìm, còn gì mà ngại nữa?”

 

“Tiểu tử Tần Thăng cậu đúng là có diễm phúc nha.”

 

Lời còn chưa nói xong cửa lại được mở ra, đi vào là một nữ sinh mặc váy trắng, dáng người yểu điệu, tóc dài cột thành đuôi ngựa, nhìn qua vừa đẹp vừa nhẹ nhàng.

 

Tô Khả Tây căn bản đã thấy có vấn đề từ khi cô ta đi vào.

 

Trực giác của phụ nữ luôn luôn đúng.

 

Sau đó, nữ sinh đó đi tới, ngữ khí lúc nói chuyện đều nhẹ nhàng, ôn nhu: “Lục Vũ, cậu cũng ở đây sao.”

 

Tất cả lực chú ý trên người Tô Khả Tây và Tần Thăng đều được dời đi.

 

Tần Thăng cũng bất chấp có Tô Khả Tây ở đây, đột nhiên xoay đầu hỏi: “Trang Nguyệt tới làm gì? Ai bảo cậu ta tới?”

 

Lâm Viễn Sinh cũng không rõ ràng lắm, “Tớ làm sao biết được? Ai mẹ nó kêu cậu ta tới.”

 

Đã nói trước, đừng nói cho Trang Nguyệt, ai không muốn sống lại nói chứ.

 

Lục Vũ không trả lời Trang Nguyệt, nhàn nhã cắn hạt dưa.

 

Bàn tay anh rất đẹp, ánh đèn chiếu xuống đủ màu sắc càng làm tăng thêm thon dài của ngón tay.

 

Ngay cả động tác lột hạt dưa đều trở nên cảnh đẹp ý vui.

 

Mấy nữ sinh im lặng nhìn chằm chằm, tim càng đập nhanh hơn, sắc mặt lơ đãng đỏ lựng.

 

Trang Nguyệt nhìn một lát rồi dời ánh mắt đi: “Tớ không quấy rầy mọi người chứ?”

 

Chân nhân ngay trước mặt, cũng không có ai EQ thấp đến trình độ đó, nam sinh luôn có lòng trắc ẩn với nữ sinh đẹp.

 

“Không có gì….”

 

“….Nếu đã tới, vậy cậu ngồi bên kia đi.”

 

Mấy nữ sinh tuy rằng không hoa nghênh tình địch của mình ở đây, nhưng đều thông minh mà cười, “Đến đây cùng hát đi.”

 

Trang Nguyệt dịu dàng cười, “Không cần, tớ ngồi đây là được.”

 

Ngồi đây? Tức là muốn ngồi cạnh Lục Vũ?

 

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, Tần Thằng đều đã bắt đầu nghĩ làm thế nào để đuổi cậu ta đi, trong lòng thật sự phiền.

 

Không nghĩ tới, Lục Vũ không khách khí hỏi: “Ai nói cô tới?”

 

Rất rõ ràng, ý trên mặt chữ.

 

Sắc mặt Trang Nguyệt lúc xanh lúc trắng, không nghĩ tới anh không cho cô mặt mũi như vậy, trước mặt nhiều người như vậy, đúng là làm khó cô.

 

Cô nhéo nhéo lòng bàn tay mình, lộ ra vẻ tươi cười, “Tớ nghe mọi người nói, cho nên mới….”

 

“Nói nhiều. Chướng mắt.”

 

Trang Nguyệt tuy là người bình tĩnh, nhưng cũng bị bốn chữ kia làm tức giận. Lại nhìn thấy đám người bên kia nhìn chằm chằm cô, biểu tình quỷ dị, sắc mặt càng lúc càng hồng.

 

Cô hít sâu một hơi, vẫn lộ ra vẻ tươi cười như cũ, “Ngại quá, tớ còn có việc, tớ đi trước.”

 

Mãi cho đến khi cô rời khỏi phòng cũng không ai dám lên tiếng.

 

Tô Khả Tây nhìn nửa ngày, lắc lắc người bên cạnh, “Cô ta là ai? Thích cậu sao? Cậu cũng thật không cho nữ sinh người ta mặt mũi.”

 

Lục Vũ ngồi thẳng, nhấc mí nhìn cô một cái, ngữ khí chậm rì nói, “Không quen không nói chuyện.”

 

Tô Khả Tây: “….”

 

Cậu đúng thật lợi hại nhỉ.

 

Lục Vũ hừ một tiếng, lấy ra một điếu thuốc.

 

Tần Thăng nhìn qua, lập tức lấy bật lửa trong túi ra.

 

Còn chưa kịp bật lửa lên, bật lửa đã bị Tô Khả Tây lấy mất, cô thuần thục mở ra, rất nhanh bật lên ngon lửa, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Động tác Lục Vũ dừng lại.

 

Tô Khả Tây làm như chưa nhận ra, duỗi tay đưa qua, châm mồi hỏi, “Khi nào bắt đầu hút thuốc?”

 

“Hai tháng trước.” Lục Vũ nhẹ nhàng thở ra một vòng khói.

 

Tô Khả Tây nhíu mày không nói chuyện.

 

“Tớ đi vệ sinh.” Cô thả bật lửa lại trên bàn, lập tức đẩy cửa phòng ra.

 

Không khí bên ngoài với trong phòng không giống nhau. Tô Khả Tây đứng đó một lúc, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn chằm chằm mình trong gương đến xuất thần.

 

Lúc đi ra lại đụng phải Tần Thăng, “Chị dâu, cậu vừa rồi….”

 

Tô Khả Tây lắc đầu , nói: “Không có gì, bạn học của tớ ở phòng kế bên, chút nữa tớ quay lại.”

 

Tần Thăng gật đầu, “Được.”

 

Anh nhìn cô đi vào phòng kế bên, xoay người vào phòng.

 

Bên kia mọi người đang hát, tiếng hát rung trời, thỉnh thoảng có vài nữ sinh hát tình ca nhẹ nhàng.

 

Vừa nghe đã biết hát cho ai rồi.

 

Tần Thăng cười nhạo một chút, chưa nói gì, lập tức ngồi xuống. Nhìn thấy điếu thuốc trong gạt tàn chỉ mới đốt được một ít đã dập, anh nghi hoặc một chút, “Vũ ca, cậu như thế nào….”

 

Lục Vũ xoay điện thoại, không chút để ý nói, “Chất lượng không tốt.”

 

Chất lượng không tốt?

 

Tần Thăng nhìn kĩ, bỗng nhiên nhớ tới, nếu thuốc này chất lượng không tốt chắc mấy hiệu thuốc lá tốt trên thị trường đều là hàng thấp kém mất.

 

Anh xoay tròng mắt, nghĩ đến nguyên nhân, sau đó cười.

 

Đôi mắt Tần Thăng nhìn thoáng quá, thấy bật lửa của mình trên bàn bỗng duỗi tay định lấy, chỉ là chưa kịp đụng tới, Lục Vũ bên cạnh đã duỗi tay cầm lấy, động tác tự nhiên mà bỏ vào túi quần mình.

 

Anh nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng. Cho đến khi Lục Vũ nói: “Của tớ.”

 

Tần Thăng: “….”

 

Được được được, của cậu, đều của cậu hết.

 

Còn không phải bị chị dâu cầm một chút sao, sau đó đã thành đồ vật của câu ta, đều không cho ai đụng vô, nếu về sau ai không cẩn thận đụng phải chị dâu, còn phải nói sao?

 

Tần Thăng đã tưởng tượng đến mấy hình ảnh trong tương lai.

 

Anh đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua đụng phải chuyện kia ở quảng trường. Lúc bọn họ đến, chị dâu đã đẩy nam sinh kia ra, chỉ là nhìn động tác hai người, chắc là đã để lại số điện thoại rồi.

 

Anh để ý, biểu tình như nuốt phải ruồi của Lục Vũ.

 

Sau đó tên tiểu bạch kiểm Trình Bắc Dương cầm điện thoại ra, nhịn cười, chắc là đang gọi cho ai.

 

Bọn họ đoán không sai, đúng là gọi điện thoại cho người khác.

 

“….Dương Lộ, em gái cậu lớn lên thật đáng yêu nhỉ, có bạn trai chưa?”

 

Không biết đối phương trả lời gì trong điện thoại, mắt nam sinh kia loé loé, trả lời, “Không?”

 

Thật lâu sau, anh ta mới trả lời, “Em gái cậu thật dễ thương, đứng chỉ mới cao tới ngực tớ, nhìn thật muốn xoa tóc cô ấy, tớ lại không phải người xấu.”

 

Khoé miệng nam sinh cong cong, tay đút vào túi quần đi về phía trước

 

“Tớ rất thích dạng này.”

 

Câu cuối cùng vừa nói xong, Tần Thăng vẫn còn nhớ biểu tình lúc đó của Lục Vũ. Lạnh lùng, nhìn chằm chằm đối phương, tuy rằng không ra tiếng, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh, rất dễ dàng đã biết Vũ ca đến cơn thịnh nộ rồi.

 

……

 

Nhìn đến bản thân mình bây giờ, không chừng cũng thành cái đinh trong mắt rồi.

 

Tần Thăng thở dài.

 

Vợ chồng nhỏ cãi nhau, xui xẻo vẫn là mấy người anh em như bọn họ.

 

Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy thanh âm không kiên nhẫn của người bên cạnh: “Năm phút.”

 

Năm phút?

 

Tần Thăng lấy lại tinh thần, buồn bực nửa ngày, năm phút cái gì, đang muốn hỏi, đã nghe thấy

ai gõ cửa vài cía.

 

Ở sau cửa là Tô Khả Tây đi vào, cô mang theo mấy chai bia qua đây, cười nói, “Coi như tớ mời.”

 

Mấy nam sinh đầu tiên liếc nhìn thái độ của Lục Vũ, không thấy anh ngăn căn, lập tức trở nên ồn ào, mỗi người lấy một chai.

 

Vốn dĩ bọn họ không uống bia bởi vì Lục Vũ không cho phép, cho nên chỉ có thể uống nước ngọt, bây giờ có người mời khách, tất nhien nên uống thì uống.

 

Tô Khả Tây buông túi xách, ngồi ngay phía đầu.

 

Nam sinh có quan hệ khá tốt với Tần Thăng tò mò đến gần hỏi, “Tiểu tỷ tỷ học ở trường nào thế, năm nay cũng cao tam sao, khi nào cùng Tần Thăng….”

 

Cậu ta còn chưa còn chưa nói xong, đã bị tiếng vỡ của ly trên mặt đất làm sợ tới mức câm nín.

 

Trong lúc nhất thời, cả phòng chỉ còn lại tiếng nhạc.

 

Chiếc bàn thấp trước mặt Lục Vũ đã bị một chân của anh đạp ra xa, xiêu xiêu vẹo vẹo ngừng trước mặt bọn họ, hạt dưa lộn xộn trên mặt bàn.

 

Mấy ly thuỷ tinh tất cả đều nằm trên mặt đất.

 

Chính anh ném vỡ.

 

Tần Thăng là người đầu tiên phản ứng, đẩy đẩy Lâm Viễn Sinh, kêu anh chạy ra đánh vỡ yên lặng.

 

Chuyện vừa rồi, chắc chắc cậu bị ghi hận rồi, nếu nói nữa, sợ là hôm nay ngay cả cửa cũng đừng hòng ra được.

 

Tô Khả Tây ngồi bên cạnh, tâm nhảy loạn xạ, vừa rồi cô cũng bị doạ sợ.

 

Cô hơi nhấp môi, môi anh đào biến sắc có điểm trắng, không ra tiếng, chỉ dùng khoé mắt liếc nhìn biểu tình của Lục Vũ.

 

Lục Vũ vẫn như cũ dựa vào kia, chuyển cổ tay, cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt, hơn nữa tối nên không xem rõ biểu tình của anh.

 

Người đối diện cũng không dám lên tiếng.

 

Lục Vũ lúc nổi giận thật sự đáng sợ, bọn họ cũng không phải lần đầu thấy, người lúcc trước chọc anh tức giận, giờ chắc vẫn còn ở bệnh viện nhỉ.

 

Chỉ là tự làm tự chịu thôi.

 

An tĩnh đúng một phút, Lâm Viễn Sinh mới yên lặng nói, “Ách….”

 

Tô Khả Tây lại đột nhiên đứng lên, tay rũ bên người nắm chặt, đánh gãy lời anh, “Ngại quá, tớ còn có việc, đi trước, quấy rầy rồi.”

 

Mấy nữ sinh đều không khỏi nghĩ, chắc bị doạ sợ nên chạy rồi.

 

Không nghĩ tới, ngay sau đó Lục Vũ trong góc chuyển cổ tay, duỗi tay túm chặt góc áo cô, nói: “Không được đi.”

 

SPOIL:

 

Tô Khả Tây xoay đầu, “Anh là ai?”

 

Cô muốn rút tay ra, “Tôi không quen cậu. Cậu cũng không biết tôi.”

 

***

 

Tô Khả Tây cũng bất động, lắc lắc, “Cậu còn không buông?”

 

Lông mày Lục Vũ nhăn lại, “Không buông.” 

 

p/s: Cho chừa cái tội không quen chị à =))))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện