Xung quanh ai nấy đều giật mình, Tần Thăng là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta kinh ngạc cảm thán một tiếng, sau đó thì đụng cô một cái, “Chị dâu nhỏ, nhanh nhanh, trả lời lại đi kìa.”
Tô Khả Tây ngơ ngác, “Trả lời gì cơ?”
Tần Thăng nghẹn lời, cậu ta nghĩ đến lời học muội hôm qua nói, thì hì hì nói, “Thì làm nũng một tí, nói cái gì yêu thương đó.”
Lâm Viễn Sinh trợn trắng mắt, “Cậu đừng để ý, cậu ấy phát bệnh đấy.”
Tần Thăng không vui cho lắm.
Tô Khả Tây cũng chưa nghĩ ra phải trả lời sao.
Lúc Lục Vũ nói là đang nhìn cô, rõ ràng là nói với cô.
Đột nhiên thừa nhận trước mặt giáo viên làm cô có cảm giác kích thích như bị bắt quả tang vậy, cũng may không phải thầy giáo ở Gia Thuỷ Tư Lập.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới.
Dáng người cao gầy của Trang Nguyệt từ sau đi tới.
Mấy tiếng xì xào đều dừng lại, có không ít ánh mắt đảo qua người của Trang Nguyệt và Tô Khả Tây, biểu cảm như xem trò vui.
Khoảng thời gian này, thái độ của Trang Nguyệt quả thật rõ ràng.
Có lẽ do tin tức truyền rất nhanh nên cả Tam Trung đều biết cô ta thích Lục Vũ, hơn nữa đã từng tỏ tình nhưng bị Lục Vũ từ chối.
Nhưng bọn họ cảm thấy với vẻ ngoài của Trang Nguyệt thì đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Cho đến khi vừa rồi, suy nghĩ của bọn ọ lại thay đổi.
Bên cạnh có người nói việc phát sinh vừa rồi cho cô ta nghe một chút.
Ánh mắt Trang Nguyệt dừng trên người Tô Khả Tây đứng trước văn phòng, một lát sau dời đi, “Người ngoài trường sao trễ thế này vẫn còn ở đây?”
Tần Thăng lập tức nói, “Tam Trung còn quản thúc mấy chuyện này sao? Cậu có phải là uỷ viên kỉ luật đâu?”
Trong trường học có uỷ viên kỉ luận, nhưng ngày thường cũng chỉ để trưng thôi, nhưng Trang Nguyệt thì ngay cả uỷ viên kỉ luật cũng chẳng phải.
Trang Nguyệt không trả lời, nhưng ánh mắt lạnh đi vài phần.
……
Trong văn phòng.
Giáo viên Toán hoàn hồn, “Em vừa nói gì? Là thật hay giả?”
Ông làm thầy giáo nhưng vẫn lần đầu nghe được có học sinh trả lời như vậy, còn là học sinh có thành tích tốt, chưa nói đến học sinh dốt.
“Hiện tại sắp thi đại học, trọng điểm phải đặt vào học tập mới đúng….” Thầy Toán nhịn không được mở miệng, “Muốn yêu đương thì đợi lên đại học, khi đó gặp được nữ sinh còn ưu tú hơn.”
Lục Vũ chờ ông nói xong, tốt bụng lại lặp lại câu trả lời kia, sau đó bổ sung, “Bạn gái em khá tốt.”
Anh còn “Vâng” một tiếng.
Quần chúng vây xem nghe không thiếu chữ nào, rồi kích động không thôi.
Cảm giác nhìn lão đại của trường yêu đương thật đúng là cmn đã.
Nghe thấy câu trả lời ‘tình củm’ đó thì Tần Thăng nhịn không được “Quào” một tiếng, sau đó thì cười hì hì nhìn Tô Khả Tây, nói: “Chị dâu khá tốt nha?”
Mặt mày Tô Khả Tây hớn hở, “Tớ đương nhiên là tốt nhất.”
Nếu không phải cô tốt thì sao Lục Vũ nói vậy được chứ.
Một câu làm tất cả mọi người không đoán trước được.
Thỉnh thoảng có mấy ánh mắt dừng trên người Trang Nguyệt.
Nhìn thấy biểu cảm của cô ta không có gì thay đổi thì có hơi bực mình, không phải rất thích Lục Vũ sao, sao mà ngay cả một tí cảm giác cũng chẳng có.
Thật lâu sau, thầy Toán mới sắp xếp được từ ngữ của mình, ông còn chưa mở miệng thì lại bị Lục Vũ đứng lên chặn lại, “Thầy ạ, em còn có việc, em đi trước đây.”
Thầy Toán cũng ngơ ngác mà gật đầu.
Đợi người ra khỏi văn phòng, ông mới phản ứng lại, thế nhưng ông lại thả người đi mất rồi.
Ông kêu người vào phòng dạy bảo, sao còn chưa dạy xong mà còn bị học sinh khoe ân ái trước mặt nữa?
Lục Vũ cà lơ phất phơ ra khỏi văn phòng, hành lang vẫn còn nhiều người bu lại, có không ít người quay lại lớp học và ghé vào cửa sổ hóng thị.
Ánh mắt anh đối diện ba người, hỏi: “Ở đây làm gì thế?”
Tần Thăng nói, “Dẫn chị dâu chờ cậu đó.”
Tô Khả Tây chớp mắt, “Tớ chờ bạn trai của tớ.”
Quần chúng vây xem lại ồn ào.
Trả lời như vậy đúng là quá tuyệt, phù hợp với tâm tư hóng thị của bọn họ.
Trong mắt của Lục Vũ sáng long lanh, anh giật cánh tay.
Tất cả mọi người nhìn đều không hiểu.
Sau một lúc lâu, cũng không ai dám động.
Lục Vũ không kiên nhẫn, anh nhìn Tô Khả Tây và nói: “Cậu duỗi tay ra đây.”
“À.” Tô Khả Tây duỗi tay qua nắm lấy tay anh, cô tò mò nghiêng đầu hỏi, “Hôm nay cậu uống nhầm thuốc sao?”
Lục Vũ hừ một tiếng.
Tô Khả Tây nói, “Cứ trực tiếp kéo tớ qua nắm tay không phải được rồi sao?”
Lục Vũ không nói gì.
Tần Thăng đứng sau nhìn đến đỏ mắt.
Còn biết thả thính con gái người ta thế nữa chứ, nếu cậu ta cũng làm vậy thì học muội kia nói không chừng đã nằm trong tay mình từ tám trăm năm trước rồi, chứ đâu cần chờ đến mấy tháng sau khai giảng chứ.
Anh Vũ đúng là không đụng thì thôi, mà đã đụng thì phải là rung trời chuyển đất.
Trang Nguyệt đứng đối diện bọn họ, nhẹ nhàng cắn răng.
Cô ta chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của đám người xung quanh, mà thứ cô ta để ý chính là mấy tiếng thì thầm nhỏ to của mọi người.
Cô ta cũng không phải quá thích anh, nhưng bởi vì chưa từng có thứ gì mà cô ta không chiếm được, chỉ có là cô ta không muốn thôi, ngay cả người cũng như vậy.
Không nghĩ tới Lục Vũ lại chầm chậm đi về phía này, lúc đi ngang qua người cô ta thì lạnh lùng nói: “Nhiều chuyện.”
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại đủ làm mọi người nghe được.
Tô Khả Tây quay đầu lại nhìn biểu cảm của không quá đẹp của cô ta.
Cô nhỏ giọng hỏi, “Ý của cậu là cô ta làm sao?”
“Ừ.” Lục Vũ không để ý trả lời.
Trang Nguyệt đứng yên, tay buông thõng hai bên người.
Lúc này, mấy ánh mắt bình thường cứ như đã biến thành cười nhạo châm chọc…. Khoé miệng của cô ta nhếch lên, cô ta ngẩng đầu, vẫn như bình thuờng mà rời đi.
Tần Thăng nhìn chằm chằm cô ta, “Đúng là không tin được, Trang hoa khôi lại còn có thể làm mấy việc này, tình yêu đúng là làm con người ta mù quáng mà.”
Dù gì trước kia trong mắt người khác cô ta cũng là người bình thường.
Lâm Viễn Sinh liếc mắt, “Chỉ là chưa bộc lộ tính cách thật ra thôi, tớ đã sớm cảm thấy cậu ta giả tạo mà, hôm nay đúng là bị lật tẩy.”
Làm thì làm, nhưng cái loại người mà lúc nào cũng diễn trò thế này đúng là làm người ta không thích.
Tô Khả Tây được Lục Vũ dắt ra cổng trường.
“Cậu cần phải trở về.” Anh thấp giọng nói.
Bên ngoài chỉ có ánh đèn mờ nhạt, sân trường còn tối hơn bên ngoài nên biểu tình của Lục Vũ không thấy được rõ ràng.
“Được.” Tô Khả Tây lần này không do dự nữa.
Nhân lúc Lục Vũ không chú ý, cô đi lên hôn một cái.
Tô Khả Tây nhéo mặt anh, “Hôm nay tớ rất vui vẻ, hy vọng lần sau cậu cố gắng hơn.”
Lục Vũ cười lạnh.
Tô Khả Tây không thèm để ý, đôi mắt cười cong thành trăng non, “Lục Vũ, tớ rất thích cậu nha, cậu có thích tớ không?”
Lục Vũ nói, “Không thích.”
“Tớ liền biết cậu thích tớ mà.” Tô Khả Tây vỗ ngực anh, căn bản không màng đến sắc mặt quái dị của anh, “Tớ về đây, mai gặp.”
Ngày mai hi vọng lại là một ngày tốt đẹp.
Một ngày thứ sáu không bình thường trôi qua, Tô Khả Tây một đêm mộng đẹp.
Buổi sáng lúc thức