Ngón tay của Lục Vũ dừng bên miệng.
Anh tuỳ ý trả lời mấy chữ, “Cậu có thể đừng nói mấy câu thô bỉ đó được không?”
Tô Khả Tây nằm trên giường cười, cô trả lời: “Không thể, tớ muốn nói đó, cậu nghe còn không vui sao.”
Bên kia lại không có trả lời.
Tô Khả Tây lười nhắn lại, cô mở son môi ra.
Son môi không phải vị anh đào, cô nhìn thử thì là nhãn hiệu nổi tiếng trên mang. (*)
(*) Lục Vũ mua hai cây, một cái vị anh đào, còn một cái không phải ~~~
Cái màu son này cô thấy trên Weibo khá nhiều, mặc dù cô cũng thích nhưng vẫn không có mua, lúc sau thì lại quên mất.
Không nghĩ tới Lục Vũ lại mua màu này, không phải anh lên mạng kiếm chứ?
Tô Khả Tây suy nghĩ rồi nhắn tin cho anh, “Cậu mua bao nhiêu tiền thế?”
Son môi không phải quá rẻ, nhưng cũng tạm được, không tính là quá mắc, cô cũng có tìm hiểu qua, ở cửa hàng chuyên bán thì mắc hơn một chút nhưng cũng không hơn bao nhiêu.
Lục Vũ nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu.
Cuối cùng vẫn viết mấy con số vào, rồi tiện tay gửi đi.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Khâu Hoa đẩy cửa vào, “Lục Vũ, con ăn tối chưa? Mẹ có làm đồ ăn, con có muốn ăn không.”
Lục Vũ khoanh chân lại, ngồi dưới đất, bộ dáng cà lơ phất phơ,
Anh cũng không ngẩng đầu lên, “Con ăn rồi.”
Khâu Hoa không đi mà đóng cửa phòng lại, bà ngồi xổm trước mặt anh rồi nhẹ nhàng nói: “Lục Vũ, mẹ biết con oán mẹ, nhưng mẹ hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ.”
Trong giọng nói của bà còn mang theo tiếng nghẹn ngào.
Khâu Hoa thật sự không nghĩ mình và con trai sẽ thành như vậy, lại không cách nào can thiệp vào quyết định của anh.
Lần trước trở về quê, lần đầu anh nhìn thấy ông bà ngoại, cảm xúc của Lục Vũ rất bình thường, bà vẫn luôn cho rằng khúc mắc đã được gỡ, nhưng ai biết trên đường trở về liền có chuyện.
Cái gì cũng không được.
Lục Vũ đối diện với bà, cảm xúc trong đôi mắt khó lường.
Khâu Hoa xem không hiểu vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy càng hoang mang rối loạn trong lòng, bà mím môi, sau đó đứng lên rời khỏi phòng.
Ngay cả nói gì mà bà cũng không mở miệng được, bước chân có hơi hoảng loạn.
Căn phòng trở nên tối tăm lần nữa.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, dần dần biến mất.
Thật lâu sau, Lục Vũ giơ năm ngón tay để ở trên mặt, khe hở ngón tay lộ ra gương mặt tuấn tú, hầu kết lên xuống.
Không có đèn phòng mà chỉ có ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh đèn lim dim làm căn phòng lạnh lẽo.
Điện thoại rung lên.
Lục Vũ mở điện thoại ra, trong tin nhắn nhảy ra một hàng dấu chấm than như muốn làm mù con mắt anh.
-“!!!!!!!!!!”
-“Đồ ngốc, cậu mua mắc hơn tận 50 tệ.”
-“Sao mà cậu ngốc thế hả?”
Hơn 50 tệ là mắc sao.
Lục Vũ nhìn chằm chằm mấy chữ này, anh há miệng thở dốc, cả nửa ngày cũng chưa nói được cái gì, đôi mắt mở lớn, có hơi sững sờ.
……
Tô Khả Tây nhìn chằm chằm mấy chữ trong điện thoại.
Cô đúng là khó tin rằng Lục Vũ sẽ mua cây son môi với giá như vậy, rốt cuộc là ngốc đến thế nào chứ.
Vừa lên mạng là có thể tra được giá rồi mà anh còn mua mắc hơn cửa hàng cả 50 tệ, đúng là ngốc mà.
Cô che mặt.
Sao lại có bạn trai như vậy chứ, nếu về sau anh mà còn mua cho cô, vậy người bán chắc vui muốn chết luôn đấy.
Tô Khả Tây thở dài, cầm lấy son môi lên nhìn thật kĩ.
“Ầy, sao mà ngốc vậy chứ.” Cô cảm thấy may mắn, may là son môi không có vấn đề gì, nếu không thì tiêu rồi.
Điện thoại bên cạnh rung lên, mở ra thì chỉ thấy có mấy chữ.
-“Tớ có tiền.”
Tô Khả Tây: “……”
Cô có bạn trai có tiền, có phải cô nên vui vẻ hay không.
***
Lễ Giáng Sinh qua đi lại đến Tết Nguyên Đán.
Không lâu sau đó lại đến thi cuối kì, sau đó lại đến kì nghỉ đông mà mọi người mong chờ.
Thời gian của trường tư có vẻ tuỳ ý hơn trường công, lúc Tô Khả Tây mang theo bài thi từ trường học đi ra, thì Nhất Trung, Nhị Trung và Tam Trung vẫn còn đang học.
Cô xuống xe ở Tam Trung, sau đó quen cửa quen nẻo mà lên lầu.
Mới đến cửa lớp 1, thầy Toán trên bục giảng đột nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng kéo dài nói, “Vị bạn học bên ngoài nhìn rất quen mắt nhỉ.”
Ông ấy nói xong thì học sinh cả lớp đều nhìn ra ngoài xem.
Tô Khả Tây còn chưa kịp phản ứng thì đã đối diện với mấy chục con mắt nhìn chằm chằm.
Cô mỉm cười, sau đó phất tay.
Lục Vũ “a” một tiếng.
Ánh mắt của mọi người lại dời lên người anh.
Lục Vũ ung dung thong thả mà nói, “Đúng vậy, bạn gái của em ạ, lần trước thầy có gặp qua rồi.”
Với câu trả lời đó của anh, thầy Toán cũng không biết nói gì hơn nữa.
Chắc là do phản ứng của Tô Khả Tây làm ông ấy nghẹn họng. Đợi nửa ngày, ông ấy mới tiếp tục giảng bài bình thường được.
Tần Thăng suýt chút nữa muốn đập bàn, “Ha ha ha ha, chị dâu thiệt bình tĩnh, cái nụ cười này đúng là, thầy Toán chắc đã tức nổ phổi rồi haha .”
Anh Vũ cũng thật là, thầy Toán đã tức rồi nay càng tức thêm.
Tần Thăng nhân lúc thầy giáo viết bảng, thì quay đầu nói: “Anh Vũ này, thầy Toán chắc nhớ kĩ cậu rồi.”
Lục Vũ xoay cây bút, chậm rì nói, “Ông ấy đã nhớ kĩ lâu rồi.”
Tiết này là giảng giải bài thi, chiều mai là được nghỉ đông, nên hôm nay là ngày học cuối cùng.
Cả tiết này, thầy Toán gọi tên Lục Vũ hơi bị nhiều, hiển nhiên là cố ý.
“Sợ là cũng chưa nghĩ tới.” Lâm Viễn Sinh nghẹn cười.
Ai biết thầy Toán giỏi nhất khối lại như vậy, đúng là nhàn quá không có gì làm.
Chắc chắn là không cam lòng bị Lục Vũ chặn họng lần trước, hôm nay mới đến trả thù, thầy Toán đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Ai mà ngờ Lục Vũ lại trả lời như vậy.
Tô Khả Tây cũng nghe những lời này.
Cô nhịn cười, đối mặt với đủ loại ánh mắt đánh giá và không vui của mấy học sinh không quen biết trong lớp.
Mấy lời này nghe thật sướng tai.
Tô Khả Tây liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại nhìn về phía cuối lớp.
Lục Vũ nghiêng đầu chống cằm nhìn cô, Tô Khả Tây chớp mắt nhìn cô, nhắn tin cho anh, “Tiểu ca ca vừa rồi thật soái nha.”
Sau đó, cô suy nghĩ rồi nhắn thêm một tin, “Động tác vừa rồi của tớ có phù hợp với với thân phận lão đại của cậu