Trong tiếng đón giao thừa cuối cùng được bao lấy bởi tiếng hét chói tai của mọi người.
Giọng nói của Tô Khả Tây cũng đồng thời vang lên, bị tiếng chúc mừng vui vẻ lấn át.
Mãi cho khi kết thúc đếm ngược, khi con số trên màn hình biến mất.
Lúc này Tô Khả Tây mới đứng thẳng người, đầy hứng thú hỏi Lục Vũ: “Cậu có vừa nghe tớ nói gì không?”
Lục Vũ nghiêng mặt nhìn cô, “Cậu nói cái gì?”
Tô Khả Tây vừa nghe thấy anh trả lời thì trái tim lạnh ngắt.
Lúc đó cô nhất thời xúc động nói ra câu đó nhưng nó cũng là lời trong lòng cô muốn nói nhất, đúng thật là cô rất chờ mong tới ngày đó.
Ai biết thế nhưng người ta không nghe thấy chứ.
Tô Khả Tây thu lại nụ cười, uể oải nói: “Không có gì.”
Sự uể oải của cô rất rõ ràng, giống như đoá hoa bị héo úa vậy, Lục Vũ vừa liếc mắt là có thể nhìn ra.
Tô Khả Tây cúi đầu, chun mũi mấy cái.
Lục Vũ thấy thế thì duỗi tay qua nâng mặt cô lên, bắt cô phải đối diện với chính mình, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tớ nghe được.”
Tô Khả Tây không tin, bèn hỏi: “Cậu nghe thấy gì? Đừng có mà gạt tớ.”
Khoé môi của Lục Vũ nhếch lên, sau đó anh ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp: “Cậu nói —– bốn năm sau phải gả cho tớ.”
Tiếng nói của anh rất êm tai.
Lúc nói những lời này giống như đang thấp giọng diễn cảm đọc thơ tình, giống như ở bên tai cô nỉ non nói lời ngon ngọt.
Mặt của Tô Khả Tây bỗng dưng đỏ ửng.
Nhiệt độ theo mặt cô truyền đến tay của Lục Vũ, anh nhéo làn da mềm mại của cô và hỏi: “Tớ nghe có đúng không?”
Tô Khả Tây bỗng nhiên đẩy tay anh ra rồi chất vấn: “Cái gì cậu cũng nghe được, sao vừa rồi cậu bảo không nghe được chứ?”
Muốn hù cô chết sao.
Suýt chút nữa cô cho rằng mọi thứ đều đổ sông đổ bể cả rồi.
Lục Vũ thu tay về, anh cầm tay cô nhét vào trong túi áo mình, sau đó không để ý nói: “Cho dù không nghe được thì sau này cậu cũng phải gả cho tớ.”
Tô Khả Tây cũng không hề nghĩ anh sẽ nói như vậy.
Cô không biết nói gì, tim nhảy thình thịch như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, nhưng vẫn bĩu môi, “Cậu tự tin với bản thân ghê nhỉ.”
Anh còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa.
Lục Vũ nghe thấy mấy lời này cũng không phản bác mà rất tán đồng gật đầu.
Thật lâu sau, anh mới cúi đầu nhìn cô: “Mấy cái lời dối lòng này không phải giống hệt như lời cậu nói hay sao.”
Tô Khả Tây trợn trắng mắt, “Không nói với cậu nữa, tớ phải về nhà đây.”
Đều đã hơn 12 giờ ròi, nếu không về thì không hay lắm, hơn nữa là đêm giao thừa nên cô cũng không muốn ở bên ngoài.
“Được.” Lục Vũ nói.
Tô Khả Tây nhìn xung quanh, cô phát hiện Đường Nhân và Lục Trì ở đằng trước đã không thấy đâu, không biết có phải về rồi không.
Lục Vũ khoác tay cô, cùng cô nương theo dòng người mà ra ngoài.
Người trên quảng trường cũng dần di chuyển, chờ tới lúc bọn họ đến đường cái bên cạnh thì trên quảng trường chỉ còn vài chục người.
Hai người gọi xe về lại tiểu khu.
Bảo vệ tiểu khu nhận ra cô, cũng đoán được đi đâu, nên hỏi: “Cháu qua bên kia đón giao thừa sao?”
Tô Khả Tây trả lời, “Vâng ạ, vừa mới xong.”
Lục Vũ đứng bên cạnh không nói lời nào.
Ông ấy lại hỏi: “Đây là bạn trai cháu sao?”
Tô Khả Tây nhìn thoáng qua Lục Vũ, “Đúng vậy ạ, bạn trai cháu đấy.”
Cô duỗi tay ôm cánh tay của anh, cả người cười rất vui vẻ.
Chú bảo vệ cười, cũng không ngăn hai người lại.
Trong tiểu khu rất yên lặng, rất nhiều nhà đã tắt đèn rồi.
Tô Khả Tây đi vào cổng, cô bỏ tay vào trong túi của Lục Vũ, trong túi nóng hầm hập còn có bàn tay của anh bên trong.
Cô nhéo mấy cái cũng có thể cảm nhận được khớp xương của anh.
Lục Vũ như có như không liếc cô một cái, “Cậu đừng có mà sờ bậy.”
Tô Khả Tây ngoài miệng nghe lời “Ồ” một tiếng, nhưng bên dưới vẫn mặc kệ lời anh nói, theo đó là niết thêm một cái.
“Cậu niết nữa thử xem?” Lục Vũ cắn răng nói.
Lục Vũ hừ một tiếng.
Cả người anh đều là của cô.
Cái này thì không sai.
Tô Khả Tây cười hì hì trở về nhà.
Lục Vũ mở cây thang ra, trực tiếp đặt dưới cửa sổ phòng cô, còn cô cẩn thận bò vào bên trong, sau đó phất tay với Lục Vũ đứng ở dưới.
Thời điểm cô đi vào, phòng không tắt đèn.
Lục Vũ gấp cây thang lại,sau đó khiêng nó đi dưới bóng đêm.
Tô Khả Tây còn có thể thấy bóng dáng anh biến mất ở cuối con đường, bị cây cối che khuất, cuối cùng biến mất dưới bóng đêm.
Nhưng bóng dáng của bạn trai như vậy làm cô thật sự như bị hãm sâu vào.
Tô Khả Tây đóng cửa sổ rồi nhảy lên giường.
Cô cảm thấy đêm nay mình phải mơ một giấc mộng xuân mới được.
***
Ngày mồng 2, cả nhà đi xuống nhà ngoại.
Sáng sớm Tô Khả Tây đã bị Dương Kỳ dựng đầu dậy, “Con mặc quần áo nhanh lên, đi muộn sẽ bị kẹt xe đấy, năm trước cũng bị trễ như vậy.”
Cô ở trong phòng tắm nói, “Con xong liền.”
Tô Khả Tây liếc nhìn bản thân trong gương, cô hưng phấn đến nỗi muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Tập tục ở đây là mùng 2 về nhà mẹ đẻ, nếu như vậy thì mẹ Lục Vũ chắc cũng sẽ về, dù sao cũng là năm đầu tiên sau khi hoà hoãn quan hệ với bố mẹ để.
Nói cách khác, cô có thể gặp Lục Vũ rồi.
Tô Khả Tây nghĩ một lát rồi cười ra tiếng.
Dương Kỳ vào phòng tắm nhìn thấy bộ dạng đó của cô, đánh vào cái ót, “Đánh răng còn suy nghĩ cái gì, cười đến choáng váng rồi kìa.”
Tô Khả Tây bất mãn nói, “Mẹ đánh con sắp ngốc rồi kìa.”
Dương Kỳ nhàn nhạt nói, “À.”
Chờ bà ấy ra khỏi phòng tắm, sau đó lại thò đầu vào, “Đừng cho là mẹ không biết tối hôm giao thừa con lén ra ngoài đi chơi đấy.”
Tô Khả Tây lập