Tiết thứ tư lớp tự học kết thúc, bạn cùng phòng đều trở về kí túc xá.
Tô Khả Tây đã tỉnh lại đang ngồi trên giường ngây người, cô còn chưa tỉnh lại từ trong mộng.
“Sao cậu về sớm vậy?”
“Chủ nhiệm lớp có hỏi chúng tớ, bọn tớ chỉ nói cậu không thoải mái, may là cô ấy cũng không hỏi nhiều.”
Cuối cùng Tô Khả Tây cũng lấy lại tinh thần, cô gật đầu: “Tớ không thoải mái lắm.”
Cô sờ chỗ dạ dày, nơi đó đã không còn cảm giác đau như lúc trước.
Không biết có phải lúc đó cô bị lây nhiễm cảm xúc khó chịu nên mới đột nhiên đau bụng không, mà bây giờ đã hết rồi.
“Cậu đã ghé phòng y tế sao?” Bạn cùng phòng tinh mắt nhìn thấy hộp thuốc giảm đau ngay đầu giường, “Ai, tớ nhớ rõ buổi chiều mọi người nói bác sĩ xin nghỉ mà.”
Người bên cạnh lắc đầu, “Tớ không biết, chắc là về rồi. Mà còn có kẹo nữa này, giống tớ lúc nhỏ vẫn dỗ cháu trai tớ đấy.”
Ánh mắt Tô Khả Tây chuyển tới gối đầu.
Một hộp thuốc giảm đau được đặt ở đó, bên cạnh còn mấy viên kẹo đủ màu sắc, giấy gói kẹo trong suốt có thể nhìn thấy viên kẹo hình vuông bên trong.
Cô mở một viên bỏ vào miệng.
Là vị chanh.
Giấy gói kẹo có hơi lớn, lúc gấp lại phát ra âm thanh rất dễ nghe.
Tô Khả Tây ngẩng đầu, “Đúng rồi, lúc các cậu trở về có nhìn thấy ai không?”
“Không có.” Bạn cùng phòng thuận miệng trả lời, “Trong kí túc xá không phải có mình cậu thôi sao, chẳng lẽ có người vào nữa.”
“……Không.” Tô Khả Tây phủ nhận.
Đương nhiên là có người vào được.
Cô lấy chiếc điện thoại bên cạnh, màn hình vẫn là giao diện cuộc gọi đi, thời gian là khoảng 30 phút.
Nhưng cô và Lục Vũ nói chuyện lại không lâu đến vậy.
……..
Tam Trung đã tan học.
Tần Thăng đẩy Lâm Viễn Sinh, “Cậu thấy anh Vũ không? Sao hôm nay từ lúc bắt đầu tiết tự học thì vẫn không thấy mặt đâu hết vậy?”
Lâm Viễn Sinh nói, “Tớ thấy hình như cậu ấy đi phòng y tế ấy.”
Lúc cậu ta đi vệ sinh thì thấy bóng người bên kia, nhìn chắc là Lục Vũ.
“Phòng y tế sao?” Tần Thăng buồn bực, “Không phải cậu ấy rất khoẻ sao, còn tung tăng nhảy nhót, chỗ nào cần đi phòng y tế chứ.”
Cậu ta cẩn thận nhớ lại, hình như là anh Vũ nhận một cuộc điện thoại, sau đó không bao lâu liền đi.
Chẳng lẽ là điện thoại của chị dâu nhỏ?
Tần Thăng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, dù sao chỉ có chị dâu nhỏ mới có khả năng làm anh vũ canh cánh trong lòng như vậy.
Đến gần kỳ thi đại học thì tiết tự học ở Tam Trung tăng thêm 1 tiết, đến 10:30 tối mới tan học.
Khu dạy học đều là tiếng nói chuyện và tiếng rì rầm.
Tần Thăng và Lâm Viễn Sinh chậm chạp đi xuống cầu thang.
Nhà hai bọn họ cách Tam Trung rất gần, khoảng 10 phút là về đến nhà, đây cũng là nguyên nhân ngày thường bọn họ tự tại như vậy.
Mới đến cổng trường thì gặp phải Lục Vũ.
“Anh Vũ à, tan học cả rồi, cậu có thể trực tiếp về nhà.” Tần Thăng trêu ghẹo nói.
Lục Vũ nhìn cậu ta một cái rồi lập tức đi lên lầu.
Lâm Viễn Sinh nói, “Không phát hiện tâm trạng của cậu ấy không tốt sao, bây giờ cậu có nói gì thì cậu ấy cũng không phản ứng đâu.”
Tần Thăng thở dài.
Bọn họ chơi với nhau lâu như vậy nên cậu ta tất nhiên là hiểu.
Ngày thường Lục Vũ sẽ không nổi giận, thật ra đối với việc gì thì anh cũng trưng cái bộ dáng không sao cả ra bởi vì nó không làm thay đổi tâm trạng của anh.
Nhưng lúc anh nổi giận thì thường không thích nói chuyện.
Tần Thăng đã thấy qua vài lần, đối với việc này thì cũng khắc sâu vào kí ức, “Ai chọc cậu ấy thế, chẳng lẽ là chị dâu nhỏ lại muốn chia tay sao?”
Chuyện oanh động lần trước vẫn còn in dấu trong lòng cậu ta, mặt anh Vũ đen thui.
“Cậu nghĩ nhiều quá.” Lâm Viễn Sinh trả lời.
Đang nói thì bọn họ thấy Lục Vũ đi xuống lầu.
Điện thoại của Tần Thăng rung lên, là học muội gửi tin nhắn thoại, thế là cậu ta vội bớt lời để nghe điện thoại, hỏi: “Sao buổi tối em không tới học? Sao bây giờ mới trả lời anh?”
Bên kia truyền lại giọng nói, “Em đi bệnh viện, hình như bị viêm dạ dày cấp tính, khó chịu muốn chết, nãy giờ cứ ói….”
Tần Thăng vội vàng hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Học muội trả lời, “Em không có gì, chỉ khó chịu thôi, bác sĩ nói truyền nước biển 2 ngày là được.”
Lúc này Tần Thăng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ cậu ta quay mặt lại nhìn thấy Lục Vũ đang nhìn làm cậu ta sợ tới mức phải sờ lại mặt bản thân, xem mình có chỗ nào có vấn đề không.
Lúc nhìn lên thì Lục Vũ đã dời tầm mắt.
******
Ngày cuối tuần của tuần thứ hai, ốt cuộc cũng đến ngày nghỉ.
Mười mấy ngày nay gần như ngày nào cũng có bài kiểm tra, kiểm tra 1 tiết và 15 phút không dứt, tiết tự học buổi tối ngoại trừ kiểm tra thì là giải đề.
Tô Khả Tây đã lấy lại tinh thần sau kỳ kiểm tra đầu năm.
Lần này cô không đọc tiểu thuyết mà cũng không ngủ trong lớp nữa, cô nghe giảng rất nghiêm túc.
Có đôi lúc cô nghe hiểu một bài giảng thì cảm giác kích động đến nhảy cẫng lên, đặc biệt là môn Vật Lý cô ghét nhất.
Giáo viên môn Vật Lý là một ngườiphụ nữ rất đẹp, tuy rằng rất tài giỏi, lúc đi học cũng xuất sắc nhưng nói chuyện thì vẫn cứ luôn chậm chạp.
Trước đây, Tô Khả Tây lúc nào lên lớp cũng ngủ, hiện tại cuối cùng cô cũng có thể chống đỡ để nghe xong một bài giảng hoàn chỉnh.
Nghe giảng bài đúng là mang đến hiệu quả rõ rệt.
Môn Lý của cô lúc nào cũng luôn kéo mấy môn còn lại xuống nhưng lần kiểm tra giữa kỳ đợt trước thì cô tăng được 20 điểm, cũng kéo được xếp hạng tăng mấy bậc.
Tuy rằng chỉ có ít điểm như thế, nhưng cũng rất rõ ràng.
“Cậu còn chờ gì thế?” Đường Nhân từ cửa cầu thang bên kia đi tới thì thấy Tô Khả Tây vẫn chưa ra, bèn tò mò hỏi.
Tô Khả Tây vội vàng nhét bài kiểm tra vào ba lô, “Tớ đến đây.”
Gần đây tuyết đã bớt nhiều rồi, nhưng vẫn còn lớt phớt vài hạt tuyết rơi xuống, tuy nhiên lại chẳng thể cản bướ chân