Ban đầu Tô Khả Tây tính cùng chơi với Tần Thăng.
Ngày nào cô cũng bù đầu vào học tập, nếu không thì viết bài làm đầu của cô như muốn phình to ra nên đi chơi để thả lỏng bản thân cũng tốt.
Chẳng qua cô đồng ý tổ đội không bao lâu thì đột nhiên có người không quen gửi lời kết bạn với cô.
Tô Khả Tây nhấn từ chối.
Đối phương gửi lại.
Gửi mà không biết mệt luôn.
Rốt cuộc cô cũng có hứng thú, cô tỉ mỉ nhìn kĩ nickname của đối phương, sau đó do dự đồng ý rồi nhắn tin qua: “Lục Vũ sao?”
Đối phương rất nhanh trả lời, “Ừ.”
Tuy rằng cô chưa chơi trò này mà cũng không biết chơi như thế nào, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc tổ đội đánh đôi của hai người.
Lúc vào trò chơi, Tô Khả Tây nhịn không được hỏi: “Sao tự nhiên cậu đặt nickname là ‘moah moah’ thế?” (1)
Cái này đúng là không giống hình tượng của Lục Vũ tí nào.
Không nghĩ tới Lục Vũ lại trả lời: “Tớ thích.”
Thật ra, trò chơi này không khó, mấy người trong đội được đưa đến 1 khu vực, ban đầu sẽ tuỳ ý trang bị vũ khí, súng ống cùng với vật phẩm trị thương, còn có thực phẩm, phần còn lại dùng để đánh bại đội ngũ đối phương.
Dùng trang bị giống nhau như đúc mà đánh bại đối phương.
Người cuối cùng còn sống là người chiến thắng.
Tô Khả Tây hào hứng giơ tay, chuẩn bị bộc lộ tài năng.
Màn hình điện thoại tối đi rồi lại sáng lên, sau đó chính là rừng rậm, nhân vật của cô đang ngơ ngẩn đứng ở trong bụi cỏ nhìn đông nhìn tây.
Cô vội vàng xem vị trí bản đồ của Lục Vũ rồi chạy sang hướng bên đó.
“Nằm sấp xuống.”
Bên tai bỗng truyền đến tiếng nói của Lục Vũ.
Trầm thấp lạnh lùng.
Tô Khả Tây chưa nghĩ mở giọng nói như thế nào mà cứ theo phản xạ nằm sấp xuống, sau đó cô nhìn thấy nickname “Moah moah” của Lục Vũ đang nửa ngồi xổm bắn xạ kích.
Phía sau phát ra mấy tiếng kêu thảm thiết.
Rất nhanh nhân số đội ngũ bị đánh chết tăng lên.
Tô Khả Tây “Quào” một tiếng rồi khen ngợi: “Bạn trai tớ giỏi quá.”
Nhân vật nữ của cô còn xoay vòng vòng theo nhân vật nam kia, rồi lại gần nói: “Nhìn qua có phải rất xứng đôi hay không?”
Lục Vũ không chút để ý nói: “Cậu có thể tiếp tục bay nhảy.”
Tô Khả Tây nói, “Không chơi không chơi.”
Cô đnag nói thì người đứng bình thường trước mặt cô đột nhiên giật mình.
Số đầu người bên góc trái lại gia tăng thêm.
Tô Khả Tây quay đầu liếc mắt nhìn thi thể còn chưa biến mất kia, người đó vẫn tránh trong bụi cỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thấy.
Vừa giết xong 2 người nên trang bị của Lục Vũ cũng trở nên cao cấp hơn.
Tô Khả Tây cảm thấy mấy năm cuộc sống của mình đúng thật là uổng phí, cô cảm khái: “Sao tớ cảm thấy tớ thật vô dụng quá nhỉ.”
Đối diện có tiếng hít thở.
Còn có tiếng ồn ào của người lái xe lại, trong âm thanh hỗn loạn ấy, cô đột nhiên cảm giác mình nghe được tiếng của Lục Vũ: “Hữu dụng.”
Tô Khả Tây không khỏi hoảng hốt, sau đó thì nhìn thấy nhân vật đứng trước mặt cô ngồi xổm xuống, “Đi theo phía sau tớ, đừng có mà chạy loạn…..”
Tô Khả Tây thao tác các nhân vật phản diện đi phía sau anh, còn con mèo thì đi đằng trước.
Ai ngờ vừa nháy mắt thì đã không thấy người đâu hết, cô nhỏ giọng hỏi: “Lục Vũ? Lục Vũ cậu ở đâu?”
“Cậu ở đâu thế? Bị giết sao?”
Tô Khả Tây dạo một vòng cũng không thấy người đâu, cô nhìn thấy thanh máu của anh cũng không mất một giọt thì có hơi mất mát.
Không chờ cô được sao.
Bỗng nhiên, bên tai của cô truyền đến âm thanh giẫm lên cỏ.
Cô nhìn lại thì nhân vật của Lục Vũ đang quỳ trên mặt đất, trong tai nghe là giọng nói anh: “Cậu kêu lớn như vậy làm gì, muốn cho người khác biết cậu ở đâu sao?”
Tuy rằng lời nói trách cứ, nhưng giọng điệu của anh lại không có ý đó.
Sau đó bên cạnh cô lại xuất hiện dòng chữ “Thuốc thử”, hệ thống nhắc nhở cô có thể xem ba lô của chính mình.
Trong trò chơi, người đã chết thật ra không thể hồi sinh, nhưng nhất định phải tìm được thuốc thử để tiêm vào nhân vật.
Thuốc thử này trong mỗi trò chơi cũng chỉ 3 lọ, sẽ không đổi mới.
Tô Khả Tây nói: “Cậu cho tớ sao?”
Lục Vũ, “Ừ.”
Những lời dư thừa anh cũng không chịu nói nữa.
Trong lúc hai người lãng phí thời gian thì đội ngũ có 5 người, giờ chỉ còn 3 người.
Tô Khả Tây đi theo Lục Vũ hết vòng bên trái rồi lại vòng bên phải, anh còn lấy chiếc xe và mở máy, lảo đảo đi trên đường cái, chả có tí khiêm tốn nào cả.
Cô hỏi: “Chúng ta cứ nghênh ngang như vậy sao?”
Lục Vũ “ồ” một tiếng, “Không có gì.”
Không lâu sau thì Tô Khả Tây liền biết được nguyên nhân tại sao anh lại bình tĩnh như vậy.
Bởi vì lúc chiếc xe này chạy tới thì cả đội ngũ đều bị diệt hết.
Cô ngồi trên ghế phụ nghe tiếng súng bắn đùng đùng làm ai cũng chết sạch, cô còn chưa nhìn thấy hình dạng của người ta như thế nào.
Gần đó có đội ngũ kia phát tin tức: “Đệch.”
Tô Khả Tây suýt chút nữa cười ra tiếng, cô xuống xe rồi lén lút nhặt đồ của bọn họ lên, sau đó chạy đến bên cạnh của Lục Vũ.
Ai ngờ cô chạy trốn quá nhanh, sau đó lập tức đâm sầm vào người của Lục Vũ làm cả 2 người ngã trên đất.
Hai nhân vật nằm lên nhau, cô ở trên còn anh ở dưới, giống như làm việc gì không cho ai biết được vậy.
“Sao cậu còn chưa đứng lên?”
Tô Khả Tây lấy lại tinh thần rồi bò dậy, cô nhéo mặt, xì hai tiếng với màn hình.
Cô chạy trốn vào rừng cây, vào tít trong rừng sâu.
Lục Vũ hỏi, “Cậu làm gì thế?”
Tô Khả Tây nói, “Chờ cậu giết chết hết rồi tớ ra lại.”
Lục Vũ, “….”
Thật lâu sau, giọng nói bất đắc dĩ của Lục Vũ vang lên: “Đi theo bên người tớ.”
Tô