Lục Vũ dựa rất gần cô, vì vậy hai người đều có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Tô Khả Tây rơi vào hoảng loạn, đột nhiên cô hiểu rõ: “Động tác vừa rồi? Đàn đàn đàn chị Tịch Hoan với nam sinh đó?”
Cô đột nhiên nói, “Vậy vừa rồi cậu nhìn lén người ta hôn môi sao?”
Lục Vũ: “????”
Tô Khả Tây không cản được sự động não của mình, vừa nghĩ xong cô liền nói: “Ý tứ trong lời nói của cậu, chẳng lẽ không phải là cậu vừa nhìn thấy việc của đàn chị Tịch Hoan với người khác sao?”
“Ừ.” Lục Vũ gật đầu, “Tớ thấy được.”
Người đứng ở đó nên anh nhìn thấy cũng rất bình thường.
Anh hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ cậu không thấy được?”
Tô Khả Tây lắc đầu nói, “Cậu nghĩ rằng tớ giống cậu nhìn lén người khác sao, tớ là chú trọng quyền riêng tư đấy.”
Lục Vũ lạnh nhạt nói, “Ồ.”
“Cậu lạnh nhạt như vậy nữa thì tớ không nói với cậu nữa đâu, sau này cũng không thèm nói.” Tô Khả Tây trợn trắng mắt, uy hiếp nói.
Lục Vũ đang muốn “Ồ” một tiếng thì nhớ đến lời cô nói, nên đành phải trả lời, “Ừ.”
Tô Khả Tây không còn gì để nói.
Cô xoay tròng mắt và hỏi: “Đúng rồi, trên Weibo có rất nhiều người muốn cậu công khai thổ lộ đó, khi nào cậu làm đây.”
Từ lúc tên trường của hai người được mọi người biết tới thì mọi người không nói thêm mấy lời khó nghe nữa, thành tích của hai người vẫn thế, lại không có mấy quá khứ đen tối.
Câu hỏi mà Tô Khả Tây từng hỏi lúc phỏng vấn đến giờ vẫn còn là tiêu điểm.
Tuy vẫn là một loại ân ái, nhưng bọn họ cam tâm tình nguyện ăn cẩu lương, chỉ cần nhân vật chính có thể trả lời vấn đề này.
Lục Vũ nghĩ, “Cậu muốn sao?”
Tô Khả Tây muốn gật đầu lại muốn lắc đầu, cô nói: “Tớ chỉ là muốn trả lời thôi, cậu còn chưa trả lời tớ đâu. Tình thú đó, là tình thú, cậu có hiểu không?”
Mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo khi đó đều bị cô ném sau đầu rồi.
Sau khi rời khỏi lễ đường, bóng cây bên ngoài hạ xuống bóng dáng hai người trên đường.
Thời gian từ lúc kết thúc tiệc tối đến giờ đã gần 30 phút, người bên này đều đã đi hết nên bây giờ cực kì yên tĩnh.
Đến bên hồ nước thì vẫn còn nghe tiếng ếch xanh kêu.
Tô Khả Tây đang nghĩ ngợi tối nay về sẽ giải quyết đống đồ ăn vặt thì đột nhiên nghe bên cạnh truyền tới âm thanh, “Thích.”
Cô sửng sốt.
Chờ lúc cô ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Lục Vũ hơi che mặt.
Tô Khả Tây ngẩng đầu rồi cười ra tiếng, “Cậu thẹn thùng sao, có nói một câu như vậy mà cậu cũng ngại hả.”
Lục Vũ hừ một tiếng, không phủ nhận.
Tô Khả Tây cảm thấy bộ dáng của anh cực kỳ đáng yêu, với tính cách của anh thì bình thường đã không có kiên nhẫn mà trả lời từ lâu rồi.
Mỗi lần trả lời đứng đắn thì anh đều sẽ thẹn thùng.
Tuy không rõ ràng, nhưng cô đã có thể phân biệt nhiều lần rồi.
Ký túc xá của nữ sinh và nam sinh cách nhau khá xa, chứ đừng nói tới hai người không cùng chuyên ngành.
Mãi cho đến khi đến dưới ký túc xá, Tô Khả Tây mới giữ chặt Lục Vũ và dặn dò: “Ngày mai nhớ cùng nhau ăn cơm đấy, cậu đừng có quên, sáng mai tớ có 2 tiết, học xong thì tớ sẽ gọi cậu.”
Lục Vũ nói, “Ừ.”
Tuy chỉ có một chữ nhưng cũng đủ rồi, Tô Khả Tây cảm thấy mỹ mãn gật đầu.
Lúc anh định xoay người rời đi thì đột nhiên cô túm cổ áo của anh xuống rồi hôn một cái, sau đó buông ra rồi tươi cười, giòn giã nói: “Ngày mai gặp.”
Sau đó, bóng dáng yểu điệu biến mất ở kí túc xá.
Lục Vũ mãi cho đến cuối mới duỗi tay sửa lại quần áo, môi hơi giật, “Ngày mai gặp.”
Nhưng mà những lời này hiện tại cũng chỉ có mình anh nghe thấy được.
Trở về ký túc xá đã hơn 11 giờ.
Nói chuyện với bạn cùng phòng vài câu, Tô Khả Tây nhanh chóng rửa mặt sau đó nhảy lên giường rồi nằm chơi điện thoại.
Diễn đàn của trường học đang có cuộc bình chọn.
Tô Khả Tây bấm vào trong thì thấy người đứng đầu chính là Lục Vũ, thứ hai là một người nhìn vạm vỡ và mạnh mẽ, có hơi khác Lục Vũ.
Hai số phiếu bầu cũng rất sát nhau.
Tô Khả Tây nhìn bình luận, thế nhưng tất cả đều đang bàn tán tại sao không chọn hoa hậu giảng đường mà lại chọn hoa vương.
Cô tiện tay bầu một phiếu, sau đó thoát ra.
……
Tối hôm nay, ký túc xá kiểm tra vấn đề các thiết bị có công suất lớn.
Lúc Lục Vũ trở về thì vừa lúc giáo sư đang gõ cửa, ông thấy anh trở về trở, cũng quen biết nên hỏi: “Em đi đâu thế? Trễ như vậy mới về.”
Tuy rằng khoá học mới có mấy ngày, nhưng giáo sư trong trường đều biết anh rất thông minh.
Lục Vũ liếc nhìn bên trong có mấy âm thanh nổ bôm bốp thì trong lòng hiểu rõ, anh thong thả ung dung trả lời, “Hẹn hò ạ.”
Các giáo sư cười rộ lên.
Bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, chẳng nhìn thấy dấu vết của mấy vật dụng đồ điện gì cả mà chỉ có vấn đề vệ sinh.
Mấy giáo sư nhìn thoáng qua xong liền rời đi.
Vừa mới chiến đấu xong nên bạn cùng phòng sôi nổi tiến lên: “Lục Vũ, may mà có cậu, nồi của tớ suýt chút nữa bị phát hiện rồi.”
Đêm nay kiểm tra đột kích nên bọn họ không biết.
May mà Lục Vũ trở về đứng ở bên ngòài kéo dài thời gian, đủ để bọn họ giấu đồ, bằng không lần sau phải mua lại lần nữa rồi.
Lục Vũ quay về chỗ của mình: “Không có gì.”
Mọi người cũng đã quen thái độ như vậy của anh nên cũng không cảm thấy có gì không tốt, “Có bạn gái đúng là tốt, chúng ta thì chỉ có thể ngồi trong ký túc xá chơi thôi.”
Lục Vũ nghe được thì cũng không nói chuyện mà chỉ là cong khoé môi.
***
Tô Khả Tây say mê làm thực nghiệm.
Sau năm thứ hai, số lần thực nghiệm của bọn họ ngày càng nhiều, hơn nữa còn được giáo sư cho phép được tự đi, chẳng qua thủ tục yêu cầu rất nghiêm khắc.
Dù sao các đồ vật ở phòng thí nghiệm và an toàn rất quan trọng, nếu làm không cẩn thận có thể gây ra những hậu quả lớn.