CHƯƠNG 7
LỤC VŨ KHÔNG MANG GIẤY VỆ SINH
Còn chưa đi, Lục Vũ lại nhăn mày, từ trên xe đi xuống.
Tô Khả Tây nghi hoặc hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Ngồi yên ở đây, đừng chạy loạn.”
Lục Vũ kéo cô xuống, nói xong liền chạy đi, dưới ánh mắt của Tô Khả Tây đã thấy anh chạy vào tiệm xe đạp kia.
La Kiệt đang cầm điện thoại, trong nhóm nghe nói có ảnh chụp, toàn bộ đều muốn mở khung chat riêng với, trong nhóm thành một đống lộn xộn. Anh đang rối rắm có nên gửi hay không, bả vai đã bị kéo một cái.
“Ai thế?” La Kiệt tỏ vẻ bực mình quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy thiếu chút nữa bị doạ đến mạng còn không có, vội vàng ấn nút tắt điện thoại, trong lòng lộp bộp một tiếng, sợ chính mình bị phát hiện.
Lục Vũ thấy cậu ta kinh hoảng cất điện thoại, ánh mắt nhìn thoáng qua, màn hình đã biến thành màu đen, “Ghế lót phía sau.”
La Kiệt nhẹ nhàng thở ra, tươi cười nói, “Có có có.”
Chạy qua phòng bên cạnh lấy một cái, bỏ vào trong túi đưa qua, “Vũ ca, cái này miễn phí.”
Lục Vũ “Ừ” một tiếng.
La Kiệt nhịn không được nói: “Chúc Vũ ca mã đáo thành công.”
Lục Vũ không nói chuyện, lấy xong định đi.
La Kiệt đang định xoay người, liền nghe cửa âm thanh không cảm từ cửa truyền vào: “Xoá ảnh chụp.”
……
Anh yên lặng xoá ảnh chụp.
Thật đáng sợ, cả ảnh chụp cũng đều không được giữ.
Tô Khả Tây đứng một chỗ chờ chán muốn chết, nhìn thấy Lục Vũ xách theo cái túi đi ra, đưa cổ ra xem.
“Cậu đi lấy gì thế?”
Lục Vũ nói: “Hỏi gì mà nhiều vậy.”
Tô Khả Tây cười hì hì: “Tớ vẫn luôn nói nhiều, cậu không phải sớm biết rồi sao?”
Lục Vũ không trả lời cô, lấy ghế lót lên chỗ ghế sau, tay sờ sờ thử, quả thực rất mềm, ngồi sẽ không bị đau.
Tô Khả Tây lại bị anh ôm lên.
Cẩn thận như vậy, trong lòng cô ấm áp, liền biết Lục Vũ này khẳng định là vịt chết cái mỏ vẫn cứng đây mà, ngoài miệng nói thế, thân thể vẫn rất thành thật.
Lối đi bộ buổi tối không đông người lắm, đạp xe tương đối dễ dàng. Lục Vũ nhiều năm đã không đạp xe, lại chở thêm người, nhìn rất lưu loát, vừa lên liền đạp dáng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tô Khả Tây vừa lấy lại tinh thần, doạ đến mạng nhỏ còn không có. Cô cau mày, “Cậu có thể đạp hay không?”
Sắc mặt Lục Vũ cứng đờ, sự tình mất mặt như vậy muốn nói là nói sao? Ngữ khí anh anh không tốt lắm, “Tớ không biết chắc cậu biết.”
Tô Khả Tây nói: “Tớ đúng là biết, cậu xuống đi, tớ đạp cho.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Xong lại hướng bên cạnh run rẩy đạp.
Tô Khả Tây không nói được anh, lo lắng đề phòng túm bên hông đồng phục của Lục Vũ, trong lòng đối với anh bỗng nhiên có chút hoài nghi.
Hơn mười phút, hai người mới đi được mấy chục mét. Cô vừa quay đầu, còn có thể nhìn thấy ánh mắt cậu nam sinh ở tiệm xe đạp kia, chắc là rất ngạc nhiên.
Tô Khả Tây nhịn không được nói, “Lục Vũ, cậu xuống đi.”
Đạp xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy, cô khi nào mới về nhà được chứ, tuy rằng cô cũng rất muốn về trễ chút, nhưng trễ quá lại không được.
Vừa nói xong, Lục Vũ liền cười lạnh một tiếng.
Bên cạnh vừa vặn có chiếc xe hơi vượt qua, anh lập tức nói: “Cậu còn lải nhải dài dong, tớ đạp cậu xuống đường đấy.”
Tô Khả Tây không nói, lại nhéo eo cậu một cái.
Lục Vũ kêu một tiếng, nhe răng trợn mắt nhưng không nói gì.
Cũng may anh rất nhanh làm quen, chẳng bao lâu cuối cùng cũng đạp yên ổn, tốc độ bắt đầu phóng nhanh.
May mắn ở đây không có ai, không có vấn đề gì lớn.
Buổi tối có chút gió, lại ngồi trên xe đạp, tóc của Tô Khả Tây đều bị gió thổi bay. Tay cô còn nắm chặt đồng phục Tam Trung của Lục Vũ, nghe tiếng gió kêu vu vu, không tự giác mà suy nghĩ.
Vừa ngẩng đầu là có thể thấy cái ót của anh.
Tô Khả Tây không biết Lục Vũ chuyển trường vì nguyên nhân gì, cũng không biết ở Tam Trung của anh như thế nào, có tốt hay không, hay là không tốt không xấu.
Nhưng cô có thể khẳng định một việc, đã không còn cùng cô giao nhau nữa.
Bọn họ đã hai tháng không liên lạc, Lục Vũ xuất hiện lần nữa trước mặt cô, tính cách đều đã thay đổi.
Từ lạnh lùng tự phụ đến bất cần đời.
Là cô chưa từng nghĩ tới.
Tô Khả Tây bỗng nhiên buông áo anh ra, đưa tay ôm eo anh. Qua một lát, cô cảm thấy chính mình buông tha anh thật quá đơn giản, rõ ràng chính là một tra nam (**) không từ mà biệt mới đúng.
(**) Tra nam: đàn ông tệ bạc.
Trong lòng không dễ chịu, cách lớp quần áo gãi gãi eo anh. Trong đồng phục là áo thun, Lục Vũ căn bản không phản ứng.
Tô Khả Tây nghĩ chút, lén lút đưa tay đi vào trong áo, dùng móng tay cẩn thận gãi gãi hai cái.
Lục Vũ thiếu chút nữa trượt chân, đầu xe đi nghiêng vẹo.
Người phía sau cố tình không tự biết, anh cắn răng uy hiếp: “Cậu cào nữa xem tớ thu phục cậu thế nào.”
Tô Khả Tây không những không thu tay, ngược lại còn mạnh thêm một chút, “Tớ liền báo cảnh sát, cậu ngược đãi tớ.”
Lục Vũ: “…”
***
Tiết tự học buổi tối.
Những người khác ngồi hí hoáy làm bài tập, trong phòng ngoại trừ tiếng lật sách vở cũng không có âm thanh gì.
Tân Thăng nhìn đề bài hơn nửa ngày, ném bút lẩm bẩm oán giận: “Vũ ca khi nào trở về nhỉ, còn chưa chép bài tập nữa.”
Anh đơn giản lấy điện thoại từ trong ngăn bàn ra cùng Lâm Viễn Sinh chơi trò chơi, chơi ba lần đều bị chết hết ba lần, chạy cũng chưa chạy được.
Nhìn màn hình đi xuống lần nữa, lại đếm ngược để được hồi sinh. Tần Thăng đột nhiên đập bàn mắng, “Mẹ nó.”
Thầy giáo môn toán trên bục giảng tầm mắt sắc bén nhìn, thanh âm hùng hồn: “Tần Thăng, tiết tự học buổi tối cậu làm gì hả?”
Tần Thăng hoảng hốt, thủ hạ vừa mới sống lại đột nhiên bị gọi, tâm tình không tốt đứng lên.
Thầy giáo môn toán liếc nhìn phía sau, liền biết vắng một người, ý tứ dò hỏi một chút: “Lục Vũ đâu? Không tới tiết tự học sao?”
“Đi vệ sinh.” Tần Thăng thuận miệng đáp.
Nhìn cậu ta một bộ cà lơ phất phơ, cả người ông ấy giận dữ, nhưng biết cậu ta chính là cái gai, nói cũng vô dụng, chỉ bắt cậu ta đứng một tiết.
Nửa tiếng sau, chuông tan học tiết tự học thứ nhất vang lên.
Thầy giáo thu dọn sách vở, đứng lên muốn đi, đi đến cửa quay đầu lại nói: “Đi vệ sinh cả nửa tiếng, chắc là quên giấy rồi.”
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, nhịn không được cười trộm.
“Cười cái gì mà cười.” Tần Thăng liếc nhìn xung quanh một chút, “Ông thầy thật nhiều chuyện.”
Lâm Viễn Sinh cười haha nửa ngày, “Cái khác tớ không biết, tớ chỉ biết, Vũ ca về nhất định xử lí cậu một trận hahaaa.”
Tự nhiên bịa chuyện anh đi vệ sinh, còn bị nói không mang giấy.
Tần Thăng tức giận muốn chết, gãi gãi tóc, “Không ở lớp nữa, đi ra ngoài đi chơi đi.”
“Bên kia mới xây cái quảng trường, rất xinh đẹp, qua bên kia đi dạo đi, nói không chừng có thể gặp được em gái nào.” Lâm Viễn Sinh lập tức nói.
“Còn nói nữa, đi nhanh lên.”
Gọi một đám người ở mấy lớp khác, cuồn cuộn kéo nhau đi quảng trường. Tiết tự học buổi tối ở Tam Trung chỉ là hình thức, không có bao nhiêu người quản, đây cũng là nguyên nhân thành tích đột nhiên giảm. Cũng chỉ có mỗi lần lãnh đạo phía trên muốn đến thị sát mới nghiêm túc một chút.
Lúc này mới bảy tám giờ, qua đường một cái là có thể nhìn thấy đầy người ở quảng trường.
Tần Thăng cùng một đám người Lâm Viễn Sinh đi đến thẳng đường lớn đối diện, nhịn không được xao động một chút, chỉ tiếc đèn đỏ đã sáng, lại cũng không thể vượt đèn đỏ. Cả đám người chỉ biết chôn chân ở đó.
Đột nhiên, có một nam sinh xoa xoa mắt, nhìn về phía đối diện, có chút không thể tin được, đẩy đẩy người bên cạnh, “Cậu xem…Đó là Vũ ca sao?”
Cậu nam sinh bị đẩy dụi dụi mắt, “Đúng vậy.”
Thanh âm kia không nhỏ, bên này đều có thể nghe thấy, theo hướng bên kia nhìn. Người bị Tần Thăng nói dối đang trong nhà vệ sinh nửa tiếng Lục Vũ bây giờ đang lắc lư đạp xe kìa, ghế sau còn có một nữ sinh nữa chứ.
Một đám người kinh ngạc rớt cả tròng mắt.
“Là Vũ ca sao? Có phải g là anh
Tần Thăng tức giận trợn trắng mắt, “Vũ ca từ khi nào mà có anh em sinh đôi chứ.”
Lâm Viên Sinh ngưởng đầu, híp mắt nhìn một chút, vỗ bả vai Tần Thăng, lời nói có chút thấm thía, “Thấy chưa, tay nhỏ của con gái người ta còn để trên eo Lục ca, nói cậu phải bị đánh, cậu còn không tin.”
Đối diện chính là quảng trường, đèn chiếu về phía này, Lục Vũ như đạp ánh đèn, tóc đen nhỏ lưu loát, như cũ có thể nhìn thấy khuông mặt tinh xảo của anh, mặt mày rực rỡ.
“Có phải là em bà con xa không.” Có người phía sau nói.
Tính cách Lục Vũ ai mà không biết, bên cạnh không nói quá mấy câu với nữ sinh , ngay cả hoa hậu giảng đường Trang Nguyệt đều nhìn không vào mắt, hiện tại lại cam tâm tình nguyện chở con gái người ta lắc lư đi dạo ngoài đường, còn vì người ta mà gắn yên xe chứ.
Sợ là xuân tâm nảy mầm rồi.
Tần Thăng đỏ mặt, “Ai con mẹ nó biết nữ sinh này biết Vũ ca chứ?”
Thời điểm cậu ta lừa gạt, cô ấy còn chưa nói quan hệ hai người là gì… Chỉ là nếu có nói, chỉ sợ cậu ta cũng chẳng tin.
Cậu ta nghiêng cổ, quay đầu nói, “Nữ sinh Vũ ca để mắt lớn lên khá xinh đẹp, khẳng định tính cách cũng tốt, đợi lát nữa qua nhớ phải gọi một tiếng chị dâu đấy.”
Đoàn người mồm năm miệng mười thảo luận, nhân tiện cùng nhau qua đường.
Lục Vũ vừa vặn đạp đến trước mặt bọn họ, nghiêng chân dài đứng trên đất, nửa chống xe đạp, mặt không chút biểu tình.
Trong lúc nhất thời đám người đều trợn tròn mắt.
Tô Khả Tây nhìn thấy Tần Thăng và Lâm Viễn Sinh liền chào hỏi: “Lại gặp nhau rồi.”
“Chào cậu chào cậu.” Tần Thăng máy móc nặn ra nụ cười.
Nhưng ngàn vạn lần đừng đề cập đến chuyện lừa gạt, vạn nhất nhắc nhở Vũ ca nghĩ lại chuyện đó, cậu ta chắc chắn sẽ bị nhừ tử…
Lục Vũ quét mắt nhìn cậu một cái, “Các cậu không học tiết tự học buổi tối, ra đây làm gì?”
Lâm Viễn Sinh đặt lên vai Tần Thăng, nghiêng đầu qua nói, “Quảng trường này mới xây, định tới đây chơi… Không ngờ gặp được chị dâu.”
Thanh âm lúc nói chuyện kéo dài, rõ ràng chính là chế nhạo.
Lâm Viễn Sinh mở miệng, phía sau liền có người kêu: “Vũ ca.”
Lại quay qua Tô Khả Tây, ngoan ngoãn kêu: “Chào chị dâu.”
Lục Vũ còn chưa nói gì, nhưng Tô Khả Tây biết một đám người này đều quen biết nhau, đặc biệt là người trước mặt này, lúc nãy còn gạt cô.
Cô nhảy từ trên xe xuống, nụ cười đắc ý, thanh âm mềm mại: “Cậu biết Lục Vũ sao?”
Tần Thăng: “….”
Bà cô của tôi ơi!!!