Edit: Thiên Tình
Lúc cuộc đối thoại truyền ra, Văn Anh còn chưa làm gì, Tiểu Thập cũng đã giữ cô lại.
Tiểu Thập ở chung với Văn Anh được một thời gian, bất tri bất giác nảy sinh cảm tình, không muốn cô dấn thân mạo hiểm, "Lúc này đi vào, ngài có một trăm cái miệng cũng nói không rõ. Chúng ta đi về trước, ta đi thông tri bệ hạ, có bệ hạ chống lưng, bọn họ sẽ không dám manh động!"
Văn Anh mím môi cười, "Kinh động chàng ấy làm gì, ngươi yên tâm, ta có thể ứng phó."
"Ngài ứng phó thế nào được!" Nàng sốt ruột, "Bọn họ mới là người một nhà, muốn hợp sức đối phó ngài, ngài ứng phó thế nào được!"
Lời nói của Tiểu Thập như thể chạm đến sợi dây trong lòng cô, mơ hồ run rẩy, tuôn ra rất nhiều cảm xúc khó nói nên lời.
Văn Anh suy đoán, đây đại khái chính là tình cảm mà nguyên chủ lưu lại, nàng ở Tống gia lo liệu mấy chục năm, kết quả, vẫn lẻ loi một người.
Cô không phải nguyên chủ, nhưng lại trải nghiệm cảm tình của nguyên chủ, cho nên có một số việc, cô chung quy phải thay nguyên chủ nói rõ.
Cô vừa vào phòng, ánh mắt thù hận của Tống Tịch liền đâm thẳng về phía cô, mà bên cạnh Tống Tịch là Tống Tranh, hàng lông mày của hắn đang ngưng tụ một luồng mây đen, nhìn thấy cô đến, hắn nhấc mắt lên.
"Ta nghe nói Tầm Nhi hộc máu, nên vội vàng lại đây, Tầm Nhi thế nào rồi --" Cô làm bộ không nghe thấy đoạn nói chuyện vừa nãy, nhanh chóng đi tới bên giường.
Tống Tầm nằm ở chỗ ấy, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhắm mắt lại, lông mi thỉnh thoảng rung rung, có vẻ vô cùng bất an.
Tiểu bá vương đột nhiên trở thành bộ dáng này, không khỏi làm người thấy tội nghiệp.
Văn Anh đưa tay kéo góc chăn cho hắn, còn chưa chạm đến, một luồng sức mạnh bỗng đẩy cô ra, cô bị đẩy về phía cái bàn nhỏ, góc nhọn va vào sau lưng cô!
Cô mím chặt môi, mồ hôi lạnh bỗng từ trán bốc lên.
Quay đầu lại, chỉ thấy Tống Tịch đã thu tay về, lạnh lùng nói: "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào đệ đệ ta, đến lúc này, ngươi còn giả mù sa mưa làm gì?!"
Mắt Văn Anh chuyển hướng một bên khác, Tống Tranh đang đứng rất gần, nếu hắn đưa tay, hoàn toàn có thể ngăn động tác của Tống Tịch, nhưng hắn không làm vậy.
Cô nhớ tới lời nói của Tiểu Thập, vẻ mặt bởi vì đau đớn mà cau mày dần dần bình phục lại.
Nàng ấy nói đúng lắm, bọn họ mới người một nhà.
Văn Anh có làn da trắng ngần, bởi vì cơn đau sau lưng mà sắc môi rút đi, bây giờ bình tĩnh lại, lại nổi bật lên ánh mắt trong trẻo, mặt mày lạnh giá, đặc biệt khác với ngày thường.
Tống Tịch cười lạnh nói: "Thế nào, rốt cục không giả bộ à? Cũng đúng, đã trèo lên bệ hạ, tội gì phải chịu uất ức ở đây?"
"Tịch Nhi?"
Tống Tranh vẻ mặt chấn động, bỗng dưng nhìn nàng.
"Phụ thân cảm thấy giật mình, cho rằng ngày đó ta không nhận ra được sao?" Hàng lông mày của Tống Tịch chứa đầy vẻ nhẫn nại, "Ta ngốc cũng không phải mù, nàng ta tưởng là che một tấm khăn che mặt liền có thể giấu giếm? Ta không nói, là muốn chờ phụ thân tỏ thái độ, nhưng còn phụ thân thì sao, người muốn mặc kệ để nàng ta tiếp tục làm vậy, hại chết tỷ đệ chúng ta mới dừng sao?!"
Dây thần kinh của Tống Tranh luôn căng chặt, sau đó tựa như chợt đứt đoạn.
Vẻ mặt hắn mệt mỏi, con mắt tối đen mà nhìn Văn Anh, "Nàng còn có lời gì muốn nói?"
Văn Anh chỉ hỏi hắn: "Chàng không tin ta?"
"... Ta không dám tin nàng." Tiếng nói của hắn trầm thấp, "Ta từng cho rằng nàng dịu dàng hiền thục, đối với ta săn sóc ôn nhu, đối với hai đứa nhỏ như con ruột, nhưng nàng âm thầm leo lên thánh thượng, ta lại hồn nhiên không biết..." Nói đến chỗ này, hắn chỉ cảm thấy sống lưng mát lạnh, "Rõ ràng là người vợ bên gối lại như một kẻ xa lạ, làm sao ta dám tin nàng nữa?"
"Leo lên thánh thượng..." Nàng lặp lại bốn chữ này, như là nghe được chuyện gì buồn cười, lông mày cong lên, không nhịn được cười, "Chàng có biết ta và bệ hạ quen biết như thế nào?"
Cổ họng hắn hơi đắng chát, vẫn cứ hỏi: "Thế nào?"
"Là lần đó đi Long Hưng tự dâng hương, ta bị cướp phỉ bắt đi, chàng không phải hỏi ta, người cứu ta là ai sao? Ngày đó đúng lúc bệ hạ đi Long Hưng tự nghe đại sư thuyết giảng, đi ngang nơi bị tập kích, mới cứu được ta."
Tống Tranh nhất thời ngây ngốc tại chỗ.
"Sau ngày ấy, ta thỉnh thoảng gặp ác mộng, lúc nào cũng mơ tới ngày đó nếu ta bị cướp phỉ mang đi, sẽ có kết cục thế nào." Mi mắt nàng rủ xuống, khẽ run run, "Kỳ thực chàng đã tra được phải không, là Văn gia đúng không? Nhưng lẽ nào chỉ có Văn gia sao?"
"Ta..." Tống Tranh quả thật còn tra được những thứ khác, ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Tống Tịch.
Sắc mặt Tống Tịch chợt trắng bệch, lại rất nhanh duy trì biểu cảm, không nói gì.
Nàng thu hết biểu hiện của phụ nữ bọn họ vào đáy mắt, nở nụ cười.
Tống Tranh đỡ cánh tay nàng, khàn giọng nói: "Việc này là chúng ta sai, nhưng dù nàng muốn trả thù, cũng không nên nhắm vào Tầm Nhi..."
Hắn nói có mấy phần chần chờ, tuy rằng chứng cứ đã xác thực, nhưng thật sự là nàng hạ độc Tầm Nhi sao? Cảnh tượng nàng chăm sóc Tầm Nhi hôm qua nổi lên trong lòng.
Ai ngờ, nàng lại quyết đoán thừa nhận: "Độc đúng là ta hạ."
"Nàng!" Hắn khiếp sợ không thôi, đột nhiên siết chặt cánh tay nàng.
"Ta chính là muốn hắn chết."
Nàng thản nhiên cười.
"Sao nàng có thể làm thế? Nàng nuôi nấng hắn bảy năm trời, hắn luôn thân cận nàng nhất, sao nàng dám hại hắn --" Lòng hắn đau đớn, bất giác giương tay lên.
"Tống Tranh, chàng có tư cách gì đánh ta?" Văn Anh nhìn chăm chú bàn tay như muốn vung xuống của hắn, nhẹ giọng hỏi, "Đến cả chàng cũng đã quên chuyện chàng từng làm với ta rồi chứ gì, nhưng có một số chuyện không phải thời gian trôi qua thì sẽ biến mất. Chàng cho rằng chính mình đã quên, là có thể coi như chưa từng xảy ra sao?"
"Mẫu thân hà tất cố ý huyễn hoặc." Tống Tịch mắt lạnh nhìn nàng, "Phụ thân có thể làm chuyện gì có lỗi với người? Thường ngày phụ thân đối với người tuy lạnh nhạt, nhưng chưa hề ở ngoài ăn chơi đàng điếm trêu hoa ghẹo nguyệt, càng chưa từng nạp thiếp, lẽ nào như thế vẫn chưa đủ?"
"Hắn không nạp thiếp chẳng lẽ là vì ta? Lẽ nào không phải là vì mẹ ruột của con, thê tử kết tóc của hắn sao!"
Nàng lớn tiếng phản bác, lúc lùi về sau lại đụng phải cái bàn, đĩa mứt "Ầm" vỡ nát dưới đất, chia năm xẻ bảy.
Tiếng vang này, rốt cục khiến Tống Tranh tỉnh táo lại.
"Ta..."
"Năm đó ta ngoài ý muốn sẩy thai, kỳ thực cũng không có tổn thương đến thân thể đúng không?" Nàng túm lấy tay hắn, nắm đến ngón tay trắng bệch, "Là chàng sai người đưa cho ta thuốc tuyệt dựng..."
Tống Tịch hít vào một ngụm khí lạnh.
Viền mắt nàng ửng hồng, mắt lộ thù hận, "Nếu như ta đã không có con, dựa vào cái gì chàng được sống yên ổn?!"
Tay của Tống Tranh bị móng tay nàng cào rách da, chảy máu, nhưng hắn không dám tránh thoát, "Làm sao nàng biết..."
"Sau này ta tìm tới vị đại phu kia, hắn cầm tiền của chàng liền mất tăm, hắn đi quá nhanh, sao ta không sinh nghi cho được. Bàn về thủ đoạn hậu trạch, chàng làm gì có thể so được với những người như chúng ta?" Nàng cười nhạo hắn, dường như làm như thế có thể khiến nàng dễ chịu hơn, mà khi đã dùng bí mật bị che giấu nhiều năm này thành công khiến hắn đau khổ, nàng bình tĩnh rất nhiều: "Chàng là vì trưởng tỷ chứ gì, chàng yêu tỷ tỷ, cho nên đối với đôi nhi nữ mà tỷ ấy để lại coi như trân bảo. Chàng không hi vọng kế thê có con ruột, sợ ta nặng bên này nhẹ bên kia, có thể lúc đầu chàng không định làm thế, là dáng vẻ mang thai của ta đã kích thích chàng sao..."
Nguyên chủ đương nhiên muốn có đứa con của riêng mình, nàng ở Văn gia chịu dày vò, đến Tống gia vẫn không thể thoát khỏi đau khổ. Chỉ có sinh ra một đứa bé thuộc về nàng, đó mới là hết thảy hi vọng sống sót trong tương lai của nàng.
Cho nên khi tiểu sinh mệnh này giáng sinh, nàng chểnh mảng những chuyện xung quanh, chỉ chú tâm vào đứa bé ấy.
Mà thái độ biến hóa trước sau của nàng, khiến Tống Tịch tin tưởng vú nuôi. Đoạn thời gian đó Tống Tịch cáu kỉnh, quậy đến long trời lở đất, Tống Tầm chỉ biết khóc lớn, mỗi ngày Tống Tranh hồi phủ, đều phải đối mặt với cái nhà chướng khí mù mịt này, mà Văn Anh chỉ chìm đắm trong thế giới của mình, ôn nhu mà mong đợi đứa con sinh ra, cũng không để bụng.
Từ đó trở
đi, Tống Tranh liền hiểu, mẹ ruột và mẹ kế là bất đồng.
Hắn nhớ tới hài tử đã mất kia, trong con ngươi đen tối cũng chứa đau xót, lại nhẹ giọng nói: "Hai người là chị em ruột, chảy chung một dòng máu, bọn trẻ cũng giống như con nàng..."
Bốp.
Nàng giơ tay không chút lưu tình cho hắn một cái tát!
"Làm sao giống nhau!" Nàng thu tay về, lại che miệng, nước mắt tuôn rơi, "Làm sao giống nhau? Cả đời ta, đã vĩnh viễn không thể làm mẹ!"
Tống Tranh bị đánh đến nghiêng mặt, lại không kịp để ý đau đớn trên mặt.
Bởi vì hắn nghe thấy nàng nói: "Chàng yêu trưởng tỷ như vậy sao không chết cùng tỷ ấy đi, tại sao phải đến hại ta!?"
Lời của nàng như một con dao, cắm vào nơi sâu nhất trong tim hắn, thời khắc này, hắn bỗng nhiên ý thức được quyết định ngay lúc đó của mình, đối với nàng mà nói là tàn nhẫn biết bao.
Hắn cưới nàng, thì ra là hại nàng.
"Mẹ..." Trên giường Tống Tầm không biết đã tỉnh lại lúc nào, suy yếu kéo vạt áo nàng, "Mẹ, đừng khóc..."
Tống Tịch vừa thấy cảnh này, vội vàng dắt tay Tống Tầm. Mặc dù biết phụ thân có lỗi với Văn Anh trước, nhưng Tống Tịch sợ hãi nàng nhất thời kích động, sẽ làm gì Tống Tầm. "Tầm Nhi tỉnh rồi à, có chỗ nào khó chịu không..."
"Tỷ, tỷ không cần như vậy." Hắn dừng một chút, suy yếu mà nhỏ giọng nói: "Kỳ thực ta biết..."
Người trong phòng đều nhìn hắn.
"Mẹ vẫn luôn rất thương ta, mặc cho ta ở trong phòng người chạy loạn, cho nên có một lần, ta nghe được người và Thu Sắt nói chuyện. Là cha có lỗi với người, cha quá xấu."
Tống Tịch kinh ngạc, "Vậy điểm tâm..."
"Tỷ thật ngốc." Bé mập cười rộ lên, khuôn mặt béo ú chen lấn thành một đống, "Sao ta có thể luôn thích ăn một loại điểm tâm giống nhau chứ, mẹ nhất định cũng nghĩ ta không thích ăn liền ném. Nhưng ta muốn ăn, nếu như ta khó chịu, có thể làm cho mẹ dễ chịu một chút, có thể làm cho vị đệ đệ hay là muội muội kia dễ chịu một chút..."
Nét mặt của Văn Anh hơi xúc động, mà Tống Tranh nhìn nhi tử, lại không nói ra được một chữ.
"Hơn nữa, tỷ không phải cũng không ngăn cản sao?"
Tống Tịch sửng sốt.
"Tỷ cũng đã sớm biết trong điểm tâm có độc phải không." Cho nên mới luôn khuyên hắn đừng đồ của mẹ, hắn vừa nghĩ vừa nói, "Nhưng mẹ đã sớm không bỏ những thứ khó ăn đó vào nữa, ngược lại là tỷ tỷ, ngày hôm trước cho ta ăn cái gì vậy? Thật là khó ăn!"
"Thứ kia là có lợi cho đệ!" Tống Tịch vội vã giải thích, ""Đó là thuốc ta xin được từ trong hoàng cung, có thể thanh lọc chất độc ứ đọng trong người đệ, vừa vặn cũng..." Vừa vặn cũng có thể mượn việc này vạch trần kế mẫu.
Nàng nói đến một nửa bỗng dừng lại, vì cảm nhận được ánh mắt không dám tin của phụ thân.
Nàng vốn không cảm thấy có lỗi gì, nhưng chợt thấp thỏm.
Mà lời nói của Tống Tầm, khiến nàng suy ngẫm một hồi đột nhiên có chút bừng tỉnh, lúc đại phu kiểm tra ra trúng độc từng nói một câu ""May mà liều lượng ít"", đó cũng không phải do nàng dùng thuốc đúng lúc, mới có vẻ liều lượng ít, mà là kế mẫu đã thu tay lại.
Nhưng tại sao kế mẫu thu tay lại?
Tống Tịch nhớ tới khác biệt duy nhất giữa hai đời, đó chính là lần giặc cướp, Văn Anh gặp bệ hạ. Đời trước không có bệ hạ, khiến nàng trước sau sống trong thù hận. Mà đời này, phụ thân không thể cho nàng, có lẽ bệ hạ đều cho nàng, nên nàng thoát ra khỏi cừu hận.
Nhưng mình từ trước đến nay vẫn dùng con mắt của quá khứ đối xử nàng.
"Tống Tịch."" Văn Anh nắm tay Tống Tầm, nhẹ giọng nói, ""Ta từng thật lòng muốn đối tốt với con. Ta chỉ mong, con đừng đem mình sống thành dáng vẻ như ta.""
*
Trong hoàng cung, Vệ Lăng Hằng đoán chừng cũng biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, ngoài việc thương tiếc Văn Anh, lại nhìn thấy hy vọng. Ngay sau đó hắn mời Tống Tranh vào cung. Tống Tranh tựa hồ trò chuyện với hắn một phen, kế tiếp, Tống Tranh mang theo Văn Anh cùng nhau bí mật tiến cung.
Hai người vừa ngồi lên xe ngựa, thân tín của Tống Tranh báo lại: "Đại nhân. Tôn Thái phó đã đồng ý lời mời, định vào buổi trưa ngày kia."
""... Không cần."" Tống Tranh giơ tay xoa xoa ấn đường, ""Ngươi chuẩn bị lễ vật, thay ta cáo lỗi với Tôn Thái phó.""
Thân tín khó hiểu, gật đầu lui xuống.
""Làm sao vậy?"" Văn Anh nhẹ giọng hỏi.
Từ ngày đó, hai người dường như trở về nguyên điểm, một ngày cũng không nói được mấy câu. Lúc trước hai người ở chung, nàng luôn ghé vào tai hắn lải nhải những chuyện vụn vặt trong nhà, hắn rất ít đáp lời, bây giờ nàng không nói, hắn lại như luôn nghĩ tới những câu nói kia.
Hắn thấp giọng giải thích: "Lúc trước, ta nguyên tưởng rằng bệ hạ muốn nàng, chỉ là muốn tìm kiếm kích thích. Tuy ta là thần tử, lại không thể mặc ngài ấy làm như vậy. Nên định mời Tôn Thái phó vì ta khuyên can bệ hạ. Nhưng bây giờ, đã không cần...""
Văn Anh cười cười nói: ""Đa tạ chàng.""
Hắn đã từng có lúc tệ bạc, đã từng làm chuyện sai lầm. Nhưng hắn cũng có chút ưu điểm, hắn có thể đứng ra bảo vệ thê tử, mà không phải dùng thê tử nịnh bợ thánh thượng, bán thê cầu vinh, cũng tốt hơn rất nhiều nam nhân khác.
Vào hoàng cung, chỉ là cho phu thê bọn họ cùng ăn một bữa cơm mà thôi.
Bữa cơm rất bình thường, món ăn cũng không xa xỉ. Tống Tranh do dự một lát, tự tay múc chén canh cho nàng, lại bị Vệ Lăng Hằng cản lại.
Vệ Lăng Hằng lắc đầu, ""Nàng không thích mùi nấm hương, đổi canh cá trích đi.""
Tuy miệng đưa ra kiến nghị cho Tống Tranh, hắn lại tự mình múc một bát bưng đến trước mặt Văn Anh.
Tống Tranh liền trầm lặng, không nói một lời.
Sau đó, Văn Anh ở thiên điện đọc sách, Vệ Lăng Hằng và Tống Tranh lại trò chuyện. Lúc đi, nàng và Vệ Lăng Hằng xa xa liếc mắt nhìn nhau, tồn tại một loại ăn ý mà người khác khó có thể can thiệp. Tống Tranh chỉ nhìn.
Mãi đến khi bọn họ hồi phủ, lúc nàng xuống xe ngựa, hắn đột nhiên dùng sức mà bắt lấy tay nàng, thấp giọng nói: ""Bội Bội, về sau ta sẽ đối tốt với nàng.""
Văn Anh nhìn hắn, không hồi đáp.
Kỳ thực bọn họ đều biết, đã quá muộn.
Ba tháng sau, Tống phủ đột nhiên xảy ra hỏa hoạn.
Ngọn lửa tựa như liếm láp bầu trời đêm, Tống Tranh đứng trước phòng chính của tòa nha kia, ánh lửa chiếu vào mặt hắn.
Trong ánh lửa, hắn dường như nhìn thấy nàng đang cười, lộ ra lúm đồng tiền, ngọt ngào cực kỳ: ""Phu quân... Trước đây chàng không thích ta gọi chàng như vậy, bởi vì đây là xưng hô chỉ có trưởng tỷ mới được gọi, ta đã từng canh cánh trong lòng. Nhưng đây là lần cuối cùng ta gọi chàng, chàng hãy bảo trọng.""
____
Đã có bìa truyện! (≧▽≦)