Edit: Thiên Tình
Đối với ký ức thời thơ ấu, Thiệu Đình Ngọc ấn tượng rất sâu đậm, nếu như nói những ngày tháng sống cùng chó hoang chỉ cần lo chuyện ấm no, như vậy khoảng thời gian hắn theo cái người được xưng là mẹ ruột kia đi vào Nam, đó là những ngày ngoại trừ ấm no ra, hắn chẳng có gì cả. Đây là ý nghĩ ở rất lâu về sau lúc hắn hồi tưởng lại mới xuất hiện, còn khi đó, hắn bất quá chỉ lờ mờ cảm thấy không thích, nhưng thời điểm dã tính khó thuần phản kháng rồi bị triệt để áp đảo ban đầu qua đi, hắn dần biến thành thứ mà mẹ ruột mong muốn, một con "chó" dễ bảo.
Nếu hắn không biểu hiện tốt, chờ đợi hắn chính là sự trừng phạt nghiêm khắc đến từ mẹ ruột. Ban đêm trời mưa bị đuổi khỏi nhà, ngày nắng to phải phơi nắng dưới thái dương, hơi một tí là không cho ăn, ngay cả nước cũng không uống được một ngụm, thậm chí nếu hắn muốn chạy trốn, cũng sẽ bị xích lại, nhốt vào lồng sắt.
Mẹ ruột thích tiêu xài phung phí, nên lộ phí rất nhanh đã dùng hết. Bà ta từ nhỏ lại lớn lên trong câu lan viện, không có bản lãnh khác, chỉ có thể hành nghề cũ.
Bà ta lớn tuổi, cũng chỉ có thể nghĩ ra mấy trò mà nơi khác không có, tỷ như khiến con trai ruột của mình biểu diễn tiết mục như một con chó. Người có tiền thích nhất là kích thích, những gã đàn ông tới đây hoặc khiến hắn đấu với chó thật, hoặc nghĩ ra vài thủ đoạn độc địa, như là chui qua vòng lửa, lấy tiền làm đánh cược, chỉ nói nếu hắn có thể làm được thì trả tiền.
Nếu chơi vui vẻ, bọn họ hiển nhiên cũng đồng ý ở lại một đêm với bà ta.
Những buổi tối như vậy, hắn thường bị đuổi ra ngoài, xiềng xích từ trong phòng kéo dài đến ngoài phòng, trói chặt cổ hắn, hắn liền ngồi xổm ở cửa mà ngủ.
Bởi vì có dây xích, cửa lúc nào cũng không thể đóng kín, để lại một cái khe, bên trong truyền đến tiếng rên, lúc đó hắn cảm thấy những âm thanh đó thật kỳ quặc, còn có tiếng cót két của ván giường. Khi hắn được vào phòng, hắn sẽ thấy mẹ ruột uể oải tựa vào đầu giường, trong phòng bao phủ một loại mùi rất kỳ lạ.
Mà bây giờ, trên người có Văn Anh cũng có mùi vị tương tự.
Nhưng khác với mùi mà hắn ngửi được trong phòng mẹ ruột lúc đó, trên người cô vốn có một loại thơm ngọt mát lạnh, khi hòa quyện với cái mùi giống mà lại không giống xạ hương kia, lại như khiến cô lây nhiễm một tầng sắc thái mông lung mỹ lệ. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hôm nay ánh mắt cô đặc biệt long lanh hơn, bờ môi không thoa son cũng đã đỏ thắm khiến người ta phải nín thở, khí chất trầm tĩnh tao nhã phát sinh thay đổi một cách vi diệu, cử chỉ kỳ quặc khó hiểu. Động tác của cô luôn nước chảy mây trôi, hôm nay lại trở nên ngập ngừng.
Từng chi tiết, đều đang kể ra sự biến hóa của cô.
Điều này làm cho Thiệu Đình Ngọc khắc chế không được, vẻ mặt đại biến, siết chặt cái khuy trong tay, "Là hắn?!""
Trái tim chợt đập mạnh một cái, cô chỉ nói: ""Cái gì là hắn hay không, Tiểu Hổ nói gì mẹ nghe không hiểu. Lúc này đã muộn rồi, chúng ta xuống dùng cơm thôi, lát nữa con còn phải...""
Cô còn chưa nói xong, chỉ nghe hắn cười một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn cười nhạt, dù khóe miệng có nhếch lên cũng không áp lực được khí tức hung lệ, ánh mắt cũng không phải nhìn cô, mà đang nhìn cái khuy, từ trong khẽ răng bật ra vài chữ, "Con đi giết hắn!""
""Tiểu Hổ --""
Cô hơi biến sắc, thấy hắn đã dứt khoát xoay người cất bước ra ngoài cửa, vội vàng đi cản.
Nhưng tố chất thân thể đặt tại nơi đó, lúc hắn thật sự muốn đi, bước chân của cô làm sao có thể theo kịp? Chờ cô đuổi theo tới mép cửa, hắn đã chạy tới cầu thang, tim cô như nhắc tới cuống họng, hoảng hốt không nói nên lời, lại giận hắn không nghe lời mình, quát hắn: ""Thiệu Đình Ngọc con đứng lại!""
Thiệu Đình Ngọc chỉ quay đầu nhìn cô.
Trong cặp mắt kia tựa hồ ẩn chứa rất nhiều thứ, lại đơn giản bất quá, hệt như một con thú nhỏ đang nhìn bóng lưng rời đi của một người trọng yếu, đáy mắt như đang ẩn giấu một vòng xoáy khủng hoảng cực lớn, lại giống như một lớp băng mỏng, giẫm một cái sẽ tan vỡ.
Ánh mắt của hắn làm Văn Anh chấn động, mặc cho hắn đi xuống lầu.
*
Trong đình viện, Thiệu Nhất Phong đang xắn ống quần, xả nước tắm cho chó yêu của mình, nó vẫy người bắn nước tung tóe vào hắn, hắn lại cười ha ha, xoa xoa đầu nó.
Bởi vì quá thả lỏng, Thiệu Đình Ngọc đến gần cũng không chút hay biết, hắn không đề phòng bỗng dưng bị đối phương chĩa súng vào đầu.
""Thiệu Đình Ngọc? Cậu làm gì vậy?"" Hắn không biến sắc, nụ cười lại nhạt xuống, người hầu nam đứng bên đã sợ đến mất hồn mất vía mà dắt chó đi ra chỗ khác.
Thiệu Đình Ngọc ném cái khuy măng sét tới trước mặt hắn, "Trong lòng anh tự biết!"
"A..." Thiệu Nhất Phong phát ra tiếng cảm thán đầy ẩn ý, có chút bật cười. Nói cũng đúng, chuyện có thể làm cho đối phương mất lý trí, có lẽ cũng chỉ có Văn Anh. Hắn phất phất vệt nước trên y phục, nói, "Có một số việc cậu không thể, không có nghĩa là tôi không thể. Cậu không dám, không có nghĩa là tôi không dám."
Lời này kích thích cực lớn đến tâm trí của Thiệu Đình Ngọc, nhưng không đợi hắn bóp cò súng, đôi mắt Thiệu Nhất Phong lại sáng ngời, đưa tay vẫy vẫy với Văn Anh đang chạy tới, "Tỏa Nhi, mau tới cứu tôi!" Thái độ của hắn nhàn nhã, như là không tin Thiệu Đình Ngọc thật sự dám động thủ.
Văn Anh trừng hắn một cái, khiến hắn đừng càn quấy.
Quả nhiên, trong nháy mắt, cả người hắn đã bị Thiệu Đình Ngọc giận dữ ấn xuống đất, đầu hắn dán vào thảm cỏ, súng vẫn chĩa vào huyệt thái dương của hắn.
"Súc sinh!" Thiệu Đình Ngọc tức giận mắng.
"Thiệu Đình Ngọc!" Văn Anh nắm chặt khẩu súng, nhìn thẳng hắn: "Con đã trưởng thành, vì thế không chịu nghe lời mẹ, có phải không?"
Hắn không nói lời nào.
"Trước kia mẹ dạy con như vậy sao, bản thân mình không vui là có thể giết người lung tung? Mẹ dạy con bắt nạt người tay không tấc sắt à? Cả bản lãnh con học trong quân đội nữa, lẽ nào là vì để đối phó anh trai mình?" Cô lớn tiếng khiển trách, hết câu này tiếp câu khác.
Mãi đến khi hắn không cam lòng buông lỏng đối phương, nhìn cô nói: "Không có..."
Văn Anh đoạt súng trong tay hắn vứt đi, nhưng ánh mắt hắn quá đáng thương, cô đành thở dài một hơi, cũng như hồi nhỏ, ôm hắn vào lòng, "Tiểu Hổ, con nhất định phải biết mình đang làm gì." Cô hơi dừng, "Mặc kệ có mẹ ở đây hay không."
Trên thảm cỏ, chàng trai quỳ một chân dưới đất, bị cô gái ôm vào lồng ngực, an ủi vỗ lưng, bộ dạng dã tính khó thuần biến mất, trở nên yên tĩnh dịu ngoan lên.
Nhưng sâu trong nội tâm hắn đến tột cùng đang nghĩ gì, không ai biết.
Thiệu Nhất Phong thở phào. Hắn biết đối phương sẽ không nổ súng, không phải ỷ vào thân phận của mình, cũng không phải ỷ vào bản lãnh của mình, vì hắn biết, chỉ cần có cô, súng trong tay bọn họ, có lẽ cả đời này sẽ không thể nào nhắm trúng đối phương.
Bởi vì nếu như thật sự giết chết đối phương, cũng đồng nghĩa với việc mất đi cô.
Nhưng hắn nhìn cảnh Văn Anh ôm Thiệu Đình Ngọc, vẻ bận tâm của cô chưa bao giờ xuất hiện khi ở bên hắn. Trong lòng hắn, cũng trở nên thấp thỏm kỳ lạ.
*
Dù ở thời khắc sống còn, Thiệu Đình Ngọc không có nổ súng, nhưng từ đó về sau, hắn giống như ở luôn trong quân doanh, rất ít trở về phủ đại soái.
Không lâu sau, thế cuộc bắt đầu căng thẳng, trong tỉnh Sâm có hắc bang phá rối, ở ngoài có quân phiệt tỉnh bên khuếch trương chèn ép, loạn trong giặc ngoài đủ cả, huống hồ đại soái Thiệu Các Thiên đã trung niên, bị tửu sắc ăn mòn ý chí chiến đấu, nhất thời cục diện lâm vào bế tắc. Tỉnh Sâm bị đánh bại mấy trận, quân đội liên tục bại lui, sắp không giữ được một cửa khẩu quan trọng.
Thân là thiếu soái, Thiệu Nhất Phong nhận nhiệm vụ trong tình cảnh này, gánh vác trọng trách, chuẩn bị mang binh đi tới tiền tuyến.
Trong dinh thự, Văn Anh đã giúp hắn sửa soạn xong hành lý, hai người nói lời từ biệt lần cuối.
"Em ở trong phủ đại soái sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không biết thế cuộc bên ngoài cũng không ổn..." Hắn trầm ngâm, "Tôi để La Thành lại cho em, có việc gì thì em cứ dặn dò hắn làm, muốn tin tức gì cũng
bảo hắn đi tra. Tôi thấy gần đây em luôn chú ý Phương Đồng Khải, là muốn làm gì sao?"
"Cũng không có gì, thấy các cậu đối chọi với hắn, vả lại Mị Hề và hắn có dính líu, hiển nhiên muốn biết."
Thiệu Nhất Phong đăm chiêu, cũng không quá truy cứu, chỉ nói: "Bên chỗ tôi có tư liệu toàn diện, cũng bảo La Thành đưa cho em."
"Ừm..." Văn Anh sửa sang cổ áo cho hắn, muốn nói lại thôi.
Cô biết theo quỹ tích ban đầu, hắn tiếp nhận sự nghiệp mà phụ thân hắn chưa hoàn thành, ít nhất ở chiến dịch lần này sẽ không gặp ngoài ý muốn. Nhưng sự có mặt của cô và Mị Hề đã là hai cái ngoài ý muốn, vốn dĩ quân phiệt và hắc bang có mối quan hệ tốt đẹp, bây giờ lại diễn biến thành quan hệ thù địch, thậm chí cô hoài nghi là bởi vì Mị Hề mới chuyển biến xấu thành như vậy, cũng làm cho tình hình của tỉnh Sâm trở nên nguy cấp.
Bởi vậy lần này hắn xuất hành, bên mắt phải của cô hơi giật, giống như báo hiệu điềm chẳng lành.
Thiệu Nhất Phong hiển nhiên nhìn ra cô đang đầy bụng tâm sự, hắn cười cười, dắt tay cô hôn một cái, "Đừng lo lắng, tôi sẽ bình an trở về."
*
Khoảng ba tháng sau, tiền phương truyền đến tin đại thắng, Văn Anh và mọi người cũng theo đó mà yên tâm.
Ngày đó mây đen u ám, bầu trời trĩu nặng, có dấu hiệu mưa gió. La Thành cất bước, một lần nữa vội vã chạy tới dinh thự, vội vã hơn bất kỳ lần nào khác, là người từng đi theo Thiệu Nhất Phong trải qua sóng gió, nhưng Văn Anh chưa từng nhìn thấy sắc mặt hắn lại khó coi như bây giờ.
"Thái thái!"
"Chuyện gì vậy La phó quan?"
"Không kịp rồi!" Hắn như là hoàn toàn quên mất nam nữ khác biệt, tôn ti trật tự, kéo tay của Văn Anh, "Thái thái đi theo tôi trước đi, chậm chút nữa sẽ không kịp!"
Văn Anh nhíu mày, đương nhiên sẽ không mặc hắn cứ thế mà kéo mình, "Anh nói rõ ràng trước đã!"
La phó quan gấp rút quay người lại giải thích, đúng lúc bầu trời bổ tới một tia chớp, xuyên thấu qua cửa kính, chiếu ra khuôn mặt sốt ruột của hắn, hoàn toàn trắng bệch.
"Nhị công tử muốn giết cha!"
"Cái gì?!"
*
Mãi đến khi xe chạy vào quân doanh, Văn Anh vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Anh nói Tiểu Hổ muốn giết đại soái, tại sao?"
La phó có vẻ tâm thần bất định, nhưng không thể không giải thích cho cô, "Thái thái, từ xưa tới nay, binh biến còn có thể vì cái gì chứ? Quyền thế, tiền tài, mỹ nhân..."
Văn Anh lắc đầu, "Nhưng thằng nhóc làm thế nào phục chúng?"
La phó quan nhìn cô một hồi, thở dài: "Lại nói, ngay cả thiếu soái cũng không nghĩ tới. Thiếu soái từng nói với tôi, nhị công tử không phải vật trong ao, lòng dạ lại không đặt ở Thiệu gia, qua sáu, bảy năm nữa, e rằng sẽ tự lập môn hộ, thậm chí rất có khả năng sẽ thay đổi thế cuộc của cả thiên hạ."
Văn Anh không khỏi suy nghĩ, Thiệu Đình Ngọc quả thật vào khoảng hai mươi lăm tuổi, dựa vào thế lực của tỉnh hắn, thận trọng từng bước, trở thành bá chủ một phương.
"Nhưng chúng tôi không nghĩ tới, chuyện này sẽ đến nhanh như vậy! Không dối gạt thái thái, không chỉ có các vị tay nắm thực quyền trong quân bị cậu ấy đả động, ngay cả Khổng gia mà cậu ấy từng đắc tội, thậm chí Phương Đồng Khải cũng hợp tác với cậu ấy! Nếu không phải lần binh biến này, sợ là người của chúng tôi đến bây giờ vẫn còn không biết..." Hắn dứt lời, có chút sợ hãi mà lạnh run.
Văn Anh nghe xong, không khỏi nhớ tới dáng vẻ nổi giận lần đó của hắn.
Chuyện đã đến nước này, cô đã không thể lại tự lừa gạt mình, trong lòng hắn nghĩ gì, có lẽ cô có thể rõ ràng một hai... Cô căn bản không nuôi dạy tốt đứa bé này, hoặc là nói cô nuôi đến quá tốt!
Nhắc tới cũng lạ, mặc dù quân doanh bố trí trạm gác tầng tầng lớp lớp, nhưng lúc bọn họ lái xe đi vào, lại một đường thông suốt.
Khi cô xuống xe, đi tới lều chính, đã nhìn thấy cửa lều mở rộng, tay của Thiệu Các Thiên bị trói, bên cạnh còn đứng hai người kiềm chế hắn, tinh thần của hắn có vẻ không tốt lắm, lại vẫn chửi ầm lên!
Trong lều trại, ngoại trừ Thiệu Đình Ngọc, còn đứng mấy vị sĩ quan, có lớn tuổi, có trẻ tuổi, đều đứng sau lưng hắn.
Nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu nhìn, ánh mắt rất bình tĩnh, "Con biết ngay hắn sẽ đi đưa mẫu thân đến đây."
Văn Anh đến gần, "Tiểu Hổ, tại sao?"
"Mẫu thân không hiểu sao?" Hắn nghiêng đầu, cử chỉ hồn nhiên ngây thơ giống như lúc nhỏ, "Nếu chỉ có đứng ở điểm cao nhất, mới có thể được đến mọi thứ mình muốn, vậy con không ngại làm thử."
"Mẹ không dạy con cái này..."
Hắn cắt đứt lời của cô, tỉnh táo nói: "Nhưng mẫu thân chưa từng dạy con, làm cách nào mới có thể để người không bị cướp đi."
Văn Anh nhất thời không biết nói gì.
Những người trong lều đều là tâm phúc của Thiệu Đình Ngọc, nghe được vẫn cảm thấy khiếp sợ vô cùng, nhưng được làm vua thua làm giặc, bọn họ đều là kẻ mãng phu, không để ý mấy quy củ lễ nghi kia, chỉ cần không phải ruột thịt là không thành vấn đề.
Thiệu Các Thiên lại kinh sợ trước tin tức này, "Mày, mày là thằng khốn kiếp, tiểu súc sinh, mày lại dám ngấp nghé..."
Thiệu Đình Ngọc giơ tay bắn một phát lên đùi Thiệu Các Thiên, lạnh lùng thốt: "Chuyện thất bại nhất trên đời này của ông, chính là ép cưới mẫu thân, lại không đối xử tốt với người."
Thiệu Các Thiên giận dữ, mới vừa mở miệng, cái chân khác của hắn lại bị bắn một súng, đau đến mồ hôi chảy ròng.
"Chuyện sai lầm nhất, chính là có ý đồ quấy rối mẫu thân."
"Còn có... Chuyện đáng giá tôi cảm tạ nhất, chính là sinh tôi ra." Hắn hơi dừng, sau đó họng súng nhắm ngay đầu Thiệu Các Thiên, "Tôi sẽ cho ông thống khoá ——"
Mắt thấy ngón trỏ của hắn sắp gập lại, Văn Anh đứng bên cạnh, bỗng dưng xông về phía trước.
Ngay khoảng khắc cô nắm chặt bàn tay cầm súng của hắn, "Đùng --" viên đạn bay ra, ghim vào đầu Thiệu Các Thiên.
Không biết Văn Anh lấy sức lực từ đâu, đoạt súng khỏi tay hắn, nắm thật chặt trong tay mình. Cô bình ổn trái tim đang đập như nổi trống, quét nhìn một vòng, mắt phượng đột nhiên trở nên sắc bén, "Nhớ kỹ, người là tôi giết, không liên quan gì đến trưởng quan của các người."
Vào lúc này, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, tuyệt đối không thể để Tiểu Hổ vì mình mà gánh tội danh giết cha!
Trong lều hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Thiệu Đình Ngọc cũng nhìn cô, sửng sờ tại chỗ.
_____
Đọc thế nào cũng chỉ cảm ra "tình mẹ bao la như biển Thái Bình" thôi (・ω・`)...........
Kết thúc rồi, chương kế sẽ nói về kết cục. (︶︹︺)