Edit: Thiên Tình
"Không được."
Khương Thiên Diệp kiên quyết từ chối, "Sách lịch sử vừa khô khan vừa tẻ nhạt, có gì đáng xem?"
"Nhưng có thể nhìn thấy chính mình trong sách lịch sử, nghe thôi đã rất thú vị." Cô nói, "Ghi vào sử sách, lưu danh thiên sử! Ngẫm lại cũng thấy mình rất ghê gớm."
Mắt thấy cô hào hứng bước về bên kia, hắn đi nhanh vài bước, chợt dắt tay cô. Đốt ngón tay của cô thon dài, nắm vào mới thấy cốt nhục cân xứng, như cầm phải bông vải, mềm mại đến khó mà tin nổi. Khương Thiên Diệp hồi lâu không phản ứng lại.
Chính lúc này, một chiếc ô tô nổ vang tiếng động cơ bỗng nhiên lao qua, hai người đang đi trên vạch qua đường. Chiếc xe suýt soát mà sượt qua Khương Thiên Diệp, Văn Anh phản ứng cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt liền kéo người đến bên cạnh mình, bày tư thế bảo vệ, khiến Khương Thiên Diệp dở khóc dở cười.
Cô thấy chiếc xe kia chạy một mạch đến khi gặp đèn đỏ mới dừng lại, tầm mắt liền không hề động đậy mà nhìn chằm chằm chiếc xe.
Khương Thiên Diệp vừa định hỏi "Làm sao vậy", bỗng thấy đèn giao thông rõ ràng vẫn đang biểu thị đèn đỏ, chiếc xe lại "vèo" một tiếng vọt ra ngoài như mũi tên rời cung.
"..."
"Cho gã một bài học nho nhỏ." Cô cười hì hì nói, lắc lắc cái tay đang bị hắn dắt, "Tôi làm gã nhìn màu đỏ chuyển thành màu xanh, suýt nữa đụng vào người khác mà không xin lỗi, chỉ làm hắn vượt đèn đỏ đã lời cho hắn rồi."
Khương Thiên Diệp bị cô lắc lư cánh tay, bất đắc dĩ kéo cô trở về bên lề đường, "Vậy cậu có nghĩ tới, nếu có người khác hoặc xe khác đi ngang qua, hắn vượt đèn đỏ sẽ gây nguy hiểm cho người ta không?"
"Ồ... Cậu vừa nói thế, hình như cũng đúng." Văn Anh vừa suy nghĩ vừa gật đầu, thẹn thùng nói, "Xin lỗi, quen sống không có trật tự bên kia rồi, chưa thích ứng với quy tắc ở đây lắm." Ở tận thế, cho dù trò đùa dai khiến người khác tử vong, rất nhiều người đều mắt không nháy một cái, bởi vì ngay cả tương lai của chính họ còn không biết ở nơi nào, tử vong đã trở thành một loại đờ đẫn.
"A Diệp chúng ta, thật tích cực..." Cô dùng ánh mắt lóe sáng nhìn hắn, tựa như sùng bái.
Khương Thiên Diệp ở trên cao nhìn xuống, liếc cô, "Đó là thường thức."
"... Ờ."
Chờ Văn Anh lại cất bước muốn đi, Khương Thiên Diệp nhận thấy phương hướng của cô không giống hướng nhà sách, hơi ngẩn ra, "Không xem sách lịch sử?"
"Nếu A Diệp đã mãnh liệt yêu cầu như thế, vậy trước tiên không xem. Ai bảo cậu là "người giám hộ" của tôi ở đây chứ."
Cô quay lại nghịch ngợm cười.
*
Buổi tối cô qua đêm ở căn phòng mà Khương Thiên Diệp đã thuê cho cô lúc cô lần đầu xuất hiện, ký túc xá nam dù sao cũng không tiện. Lúc đó căn phòng cho thuê ba tháng, chưa đến kỳ hạn, chìa khóa còn trong tay hắn.
Hai phòng, một sảnh, một vệ sinh, một bếp, diện tích một trăm mét vuông, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, chủ cũ cũng là phụ nữ, cho nên trang hoàng và bày trí đều có cảm giác ấm áp mà các cô gái ưa thích.
Văn Anh vừa đến, lập tức lăn lộn trên sô pha.
"Thật thoải mái!"
"Lưng ghế sô pha này có thể hạ xuống." Hắn khom lưng điều chỉnh lưng ghế, cái bóng trải rộng trên đầu cô, cô lấy tay che mắt lại. Chỉ nghe cơ quan trong sô pha phát ra tiếng vang, hắn đã hạ lưng ghế xuống, vì duy trì cân bằng, một tay chống lên tấm đệm, lại kéo gần lại khoảng cách với cô.
Khương Thiên Diệp bỗng dưng ý thức được cái gì, đứng dậy lui về sau hai bước, "Hồi trước tôi có để một cái ipad ở đây, muốn xem phim không?"
"Ai-pát?" Đầu cô bay lên một dấu chấm hỏi. "Đây là cái gì?"
"Cậu không biết nó?"
Khương Thiên Diệp vừa hỏi xong, mới nhớ ra, hai người bọn họ thuộc bất đồng thời không, bối cảnh trong tận thế là một thời đại công nghệ điện tử cũng chưa phát triển, ước chừng tác giả muốn tránh vẽ những công cụ giao tiếp lưu hành đương thời như Weibo, WeChat..., tránh cho Internet bùng nổ gây hỗn loạn, tập trung vào việc sáng tạo những tình tiết thực tế.
Nghĩ tới đây, hắn ung dung giải thích, "Tôi nhớ ra rồi, thời đại của cậu khá tụt hậu, cho nên còn chưa xuất hiện nó."
Lời nói dối lúc nào cũng càng lăn càng lớn, tương tự, cũng càng nói càng thuận miệng.
Văn Anh phát hiện vẻ nghiêm túc nói dối của hắn đặc biệt đáng yêu, trong lòng không nhịn được cười, ở mặt ngoài vẫn ra vẻ tỉnh ngộ. Kỹ năng diễn xuất của cô thuộc top đầu, lại đọc kỹ càng 《 Tận Thế Thần Phong Đoàn 》, qua sự hiểu biết của mình, cô còn bổ sung thêm vài chi tiết, cho nên có thể diễn nhân vật Thanh Điểu rất sống động, hiện tại Văn Anh biểu hiện ra dáng vẻ hồ đồ vô tri của Thanh Điểu, cũng làm cực kỳ xuất sắc.
Hắn mở Weibo, dùng hộp thư của mình đăng ký cho cô một cái tài khoản, "Lại đây."
Văn Anh chuyển qua ngồi song song với hắn, hắn đưa ipad vào tay cô, bảo cô dựa theo sở thích mà chơi.
Bất luận người nào đều khó có thể chống cự vô vàn lạc thú ở thời đại bùng phát Internet này, cho dù Văn Anh không thật sự mới tiếp xúc nó, nhưng cũng là lần đầu tiên chú ý tới tin tức trên mạng ngoại trừ diễn đàn trường, lập tức bị những nhân vật nổi tiếng và tiết mục hài thu hút.
Nhưng cô thao tác "không thành thạo", thường xuyên phải hỏi hắn nên thao tác thế nào.
Lúc hắn mới đưa ipad cho cô, cánh tay phải dang ra, tùy ý đặt trên tay vịn, bây giờ muốn dạy cô, ngón tay vừa điểm vào màn hình, liền phát hiện mình gần như là ôm cô vào ngực.
Cố tình cô còn thêm dầu vào lửa, có lẽ cảm thấy cánh tay ở sau lưng cộm quá, dứt khoát tựa vào người hắn, cả người vùi trong lồng ngực hắn, thuận tiện còn tìm tư thế thoải mái, hai chân co lên, đặt màn hình lên cặp đùi bóng loáng đang đong đưa của mình.
"A, thì ra như vậy là có thể chuyển tài khoản."
Khương Thiên Diệp nhớ tới động tác làm mẫu lúc chiều, đột nhiên hỏi: "Bình thường, cậu... và Tất Phương cũng tùy ý như thế?"
Cô không nhấc đầu, "Không chỉ là Tất Phương, tôi cũng thoải mái với những người khác. Chẳng qua Tất Phương quả thật khác biệt, bất kể là chiến đấu hay trong sinh hoạt, đều là người ăn ý với tôi nhất."
Hắn lặng im một lát, không lên tiếng.
"Thành công! Cậu xem --" Cô nâng chiến lợi phẩm trên màn hình lên cho người phía sau nhìn, ngửa đầu lên, càng thêm thân mật ngã vào ngực hắn. Lúc này hắn mới phát hiện, cô đã từ trang chuyển tài khoản lựa chọn một tài khoản khác, cũng chính là tài khoản mà bản thân hắn đang sử dụng, cô dùng tài khoản của mình theo dõi hắn, lại dùng tài khoản của hắn theo dõi cô.
Bốn chữ "quan
tâm lẫn nhau" đập vào mi mắt, Khương Thiên Diệp vừa cảm thấy tâm tình có chút khác thường, liền nghe cô nói: "Đáng tiếc người tới đây không phải Tất Phương, cậu ấy thích ôm cái di động tả tơi của mình chơi game, mỗi lần tìm cục sạc cho cậu ấy đều mệt kinh."
Ngay cả oán trách cũng lộ vẻ thân mật, hắn chỉ cảm thấy trong lòng phiền não, lại không biết mình phiền cái gì, bèn đẩy cô ra, nói một tiếng "Đi ngủ sớm một chút", lại không phát hiện Văn Anh ở phía sau đang chống cằm, lặng lẽ nhìn hắn.
Ở chung với nhau vài lần, cô nhận ra anh chàng Khương Thiên Diệp này rất có tính công kích đối với những người mình không thích hoặc một số cá nhân đặc biệt, nhìn có vẻ hướng ngoại, nhưng trên thực tế rất là trầm tính, giả như cô không lần nữa kích thích hắn, hắn sẽ rất dễ quên đi cảm giác trong lòng, coi nó như một ảo giác, hoặc là chuyện không tồn tại.
Có điều kỳ thực cô không nắm chắc lắm, dù sao cũng là lần đầu sắm vai một nhân vật truyện tranh, đối với một người lúc nào cũng có thể biến mất, muốn làm cho đối phương toàn diện chú ý cũng rất khó khăn rồi.
Cô đau đầu mà xoa xoa thái dương, giai đoạn đầu tăng nhanh, giai đoạn sau tăng chậm, ưu khuyết điểm của kỹ năng này đều hết sức rõ ràng.
*
Vì Văn Anh chưa hiểu rõ thế giới này, cho nên Khương Thiên Diệp không yên tâm để cô ở ngoài một mình, thế là gọi điện thoại báo bình an cho bọn Lý Thù xong, hắn liền ngủ ở ngoài.
Ngày hôm sau hắn đi học, cũng mang Văn Anh theo.
Lý Thù vừa nhìn thấy, đầu tiên ngơ ngác một hồi, như là lại chìm đắm trước sắc đẹp của Văn Anh, một lát sau, hắn khẽ đẩy Khương Thiên Diệp, "Không phải cậu nói cậu ghét nhân vật Thanh Điểu à, sao lại tìm một người giống cô ấy ưm..m..ưm..."
Còn chưa dứt lời, hắn đã bị Khương Thiên Diệp lấy sách vỗ vào miệng, lấp kín câu nói.
Khương Thiên Diệp quan sát vẻ mặt của Văn Anh, thấy cô lúc thì ngó phòng học lúc thì ngó các sinh viên, tò mò đánh giá bốn phía, như là không nghe rõ câu nói vừa nãy của Lý Thù, trong lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn không hi vọng cô nghe được những câu này.
Văn Anh nhìn về phía bọn họ, "Lúc nãy hình như tôi nghe thấy chữ "Thanh Điểu"..."
Lý Thù giơ tay lên, háo hức như phi tần chờ đợi được lật thẻ bài, dưới ánh mắt nghi vấn của Văn Anh, Khương Thiên Diệp đành buông lỏng tay ra.
"Không sai, là tôi nói, Thanh Điểu là người mà tôi cực kỳ thích... Dung mạo của cậu rất giống Thanh Điểu, đều đẹp như nhau." Hắn ca ngợi từ tận đáy lòng.
"Cám ơn."
"Chắc cậu cũng có xem bộ..." truyện tranh đó.
Lời của hắn còn chưa ra khỏi miệng, liền thấy Khương Thiên Diệp bỗng che lỗ tai Văn Anh, trong lúc hai người họ chưa kịp hiểu gì, Khương Thiên Diệp bình tĩnh nói, "Tạp âm ô nhiễm, bớt nghe."
Mợ nó!
Lý Thù lập tức giậm chân kháng nghị.
Bầu không khí trong giảng đường đại học rất thoải mái, trước khi vào học, mọi người không khỏi xì xào, trao đổi tám chuyện linh tinh.
Bọn họ cũng bị động tĩnh của ba người hấp dẫn, đầu tiên là tập trung bàn tán rôm rả về người có vẻ như là bạn gái Khương Thiên Diệp, ánh mắt nhiều lần nhìn Văn Anh, sau đó thấy người nọ không phản ứng gì, lại chuyển đề tài, thảo luận tin tức mới nhất. Nói về một cô nữ sinh trong trường truyền ra biệt hiệu "Người đẹp say ngủ".
Lý Thù nghe vậy, cười khà khà với Khương Thiên Diệp, "Cậu đoán xem người đẹp say ngủ này là ai, nói ra chỉ sợ cậu nhảy dựng! Cậu cũng biết người này đấy." Tuy lời là nói với Khương Thiên Diệp, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía Văn Anh, giống như đang cố bôi nhọ mối quan hệ giữa Khương Thiên Diệp và nữ sinh khác vậy.
Khương Thiên Diệp dựa về sau, triệt để chặn lại tầm mắt của hắn, thuận miệng hỏi: "Ai?"
"Hệ hoa Văn Anh của Hệ tiếng Trung đó! Cô bạn tốt của Hạ Nghi, tin tức tai nghe mắt thấy, mình liên hệ với Hạ Nghi rồi, thật đúng là không phụ sự nổi danh kia. Nghe nói đây đã là lần thứ hai, cô bạn của Hạ Nghi đại khái mắc phải bệnh gì lạ lắm, luôn bất thình lình ngủ thiếp đi, mỗi lần ngủ tầm mấy ngày, nhưng các chức năng trong cơ thể không bị tiêu hao, ngay cả đường glu-cô cũng không cần truyền, thật lợi hại."
Khương Thiên Diệp nghe xong hơi ngẩn ra, là cậu ấy.
Đến nay, hình ảnh đối phương nhào tới cứu người vẫn dừng lại trong ký ức hắn, thậm chí lúc tiếp xúc với người kia, giữa hai người đột nhiên xuất hiện dòng điện, cảm giác quen thuộc kỳ lạ đó.
"Không biết là ai đồn nữa, rất nhiều người đi tới nghiệm chứng, đều thất bại mà về. Có Hạ đại tiểu thư ở đó, chắc hẳn sẽ không để ai tiếp cận bạn của cậu ấy, chỉ có điều vì chuyện này, bên ngoài đồn đại càng sôi nổi hơn, mình đoán trong vòng một ngày thôi, đã đủ để truyền khắp trường rồi." Lý Thù bỗng hào hứng, "Này, cậu quen biết Hạ Nghi, hay là mang mình đi gặp dung nhan tuyệt thế của người đẹp say ngủ đương đại này một phen đi?"
_____
Edit hơi lâu, sorry mọi người, không biết mình bị sao nữa (πーπ)
Quên nữa, thấy có tấm hình khá giống Thanh Điểu nên up lên luôn, tuy không thắt bím, nhưng được cái sexy (≧艸≦*)