Edit: Yến Tử
Beta: Thiên Tình
Khi Ninh Kiêu ba tuổi, bởi vì diện mạo đáng yêu, mắt to linh động, được mời quảng cáo cho một hãng sữa bột trẻ em, đoạn quảng cáo đó nhận được vô vàn lời khen, thuận lợi mở ra một con đường cho hắn. Về sau, rất nhiều nhà tài trợ dồn dập tìm tới. Khi hắn sáu tuổi, đóng bộ phim truyền hình đầu tiên, vào vai đứa bé trong một gia đình sắp tan vỡ, có một lần hắn nghịch ngợm phá phách làm gia trưởng giận dữ, cuối cùng từ lời bộc bạch non nớt, hắn đã nhuần nhuyễn thể hiện được vẻ đau buồn và vô tội của trẻ nhỏ, xúc động đến trái tim của vô số người xem. Từ đấy hắn bắt đầu nổi tiếng, một đường thẳng tiến, hợp tác với rất nhiều ngôi sao lớn, mọi người đều khen hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng diễn xuất tinh tế.
Sủng ái từ khắp thiên hạ dồn hết vào người, không ai có thể dám chắc mình sẽ không bị mê muội, huống chi là một đứa bé.
Lớn lên, hắn đi học, thi vào học viện điện ảnh, lúc một lần nữa xuất hiện trước mặt công chúng, có thể nói chịu độ chú ý rất cao. Nhưng kỳ vọng càng cao, áp lực càng lớn, hắn gấp rút muốn đem kỹ năng mà mình học được áp dụng trong tác phẩm, giống như một đứa trẻ hiến vật quý, vội vội vàng vàng dâng lên báu vật của mình, lòng tràn đầy kiêu ngạo cho rằng mọi người sẽ khích lệ hắn như trước kia. Nhưng chờ đợi hắn lại là tiếng thở dài thất vọng.
"Hồi nhỏ rõ ràng rất đáng yêu, kịch bản của bộ phim này cũng không tệ lắm, nhưng thật không thích nổi nhân vật mà cậu ấy diễn."
"Lại một thiên tài ngã xuống, ngôi sao nhí chắc đều như vậy rôi, được nâng lên quá cao nên dễ tự mãn, đóng phim cũng như chơi cổ phiếu vậy."
"Thật thất vọng..."
Đầy ắp lời bình luận tiêu cực truyền vào tai, giống như một gáo nước lạnh giội xuống.
Tại sao? Hắn thật sự diễn kém như vậy sao, hắn áp dụng sai kỹ năng sao, hắn thật sự không nỗ lực bằng những người khác sao? Ninh Kiêu hoang mang, khó hiểu, nóng nảy, hắn gấp gáp muốn chứng minh bản thân một lần nữa, nhưng mỗi một lần thử nghiệm, dường như chỉ để chứng minh lời của bọn họ là đúng, thời thơ ấu chính là thời kỳ đỉnh cao của hắn, tất cả lời tán thưởng và tràng vỗ tay đi theo hắn lớn lên giờ đây bỗng im bặt.
Ai cũng không thích cảm giác bị rơi từ đỉnh núi xuống, hắn xấu tính, tác phong ác liệt, đắc tội khắp nơi, trong ánh mắt thất vọng của mọi người, mọi ác ý của hắn âm thầm sinh sôi nảy nở. Lúc bất chợt bị rơi xuống, hắn mất thăng bằng, bên cạnh không có ai kéo hắn lại dược, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn té đến tan xương nát thịt.
Chính vào thời khắc như vậy, Văn Anh xuất hiện.
Cô và người đại diện cũ của hắn không giống nhau, thậm chí có thể nói là hoàn toàn tương phản, người kia o bế hắn, dung túng hắn, không lộ ra chút bất mãn nào, nhưng khi hắn hết giá trị liền coi hắn như củ khoai lang phỏng tay. Còn cô, vừa mới đến đã muốn nắm quyền khống chế, càng không cho phép bất cứ phản đối, đâu đâu cũng phải vì hắn mà an bài, hắn nhìn như không phối hợp, nhưng chỉ có chính hắn biết, dưới quy hoạch gọn gàng của cô, tất cả bất an nôn nóng trước đây đã bình ổn lại, cô cho hắn thứ hắn cần nhất -- phương hướng.
Hắn như người bị che mắt bước đi, trải qua vô số lần vấp ngã, cần có người cầm lấy tay hắn, nói cho hắn biết con đường sau này nên đi như thế nào.
Khi phỏng vấn kết thúc, hắn nhịn không được hỏi cô: "Chị thật sự cảm thấy, thời thơ ấu của tôi, sẽ không trở thành chướng ngại về sau à? Tôi có thể một lần nữa được mọi người tán thành sao?"
Cô bận đàm phán với người khác, chỉ ước gì có thuật phân thân, thấy hàng lông mày của hắn có chút thấp thỏm yếu ớt, lúc này mới dừng lại, cười dỗ: "Vậy phải xem cậu có nghe lời không, con nít nghe lời mới được ăn kẹo."
"Này!"
"Ai tên này?"
"... Chị." Hắn rối rắm một lát, "Tôi hỏi nghiêm túc đấy."
"Chuyện này chỉ có thể hỏi chính cậu." Cô nhướng mày hỏi lại, "Cậu cảm thấy, cậu không thể sao?"
Khí thế hùng hổ của cô như một mũi tên xuyên thủng màn sương, khiến hắn không khỏi giật mình, bỗng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, hắn là Ninh Kiêu, Ninh Kiêu tự tin kiêu ngạo nhất, hắn không nên ngờ vực như vậy!
*
Các fan hâm mộ sẽ không bao giờ bỏ qua các loại tin tức của thần tượng, thậm chí trong Tieba còn có hạng mục phân loại riêng, trên tiêu đề ghi chú rõ thời gian và địa điểm, dù rằng bên trong chỉ đăng video dài có một phút, fan vẫn sẽ đồng tâm hiệp lực mà xây nên "lầu cao vạn trượng". Nếu video có nội dung thú vị, sẽ được chuyển sang Weibo kèm với hàng chữ nổi bật, thậm chí có thể lên tới cả ngàn cả vạn lượt chia sẻ, hấp dẫn vô số fan người qua đường.
Điểm này, lúc Ninh Kiêu lần nữa nổi tiếng, được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Lúc đầu là do fan hắn đăng lại, sau đó có người gán thêm tiêu đề "Chúc mừng Anh đại tổng công lại bắt sống được một tiểu thụ", lập tức nó được bàn tán sôi nổi, chia sẻ rộng rãi. Mặc dù ban đầu những người bị tiêu đề hấp dẫn đều là người phẫn nộ muốn thảo phạt Văn Anh, nhưng khi xem biểu hiện trong video của cô, cũng không khỏi bị đánh trúng tâm lý.
"Nhìn hành động che chở của Văn Anh, tui thật không tiện mắng cổ."
"Xử sự khí phách, câu từ cẩn thận, người đại diện này thật không tệ, tốt hơn người lúc trước quá nhiều!"
"Bớ cmt trên, Văn Anh người ta tuy nhiều tai tiếng, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn chút, nhưng người ta dầu gì cũng là người đại diện vàng, Dương Sâm chính là được cổ nâng tầm đó!"
"Lục lại tin tức của Dương Sâm, đúng là vậy thật, người này đúng là có điểm lợi hại."
"Không có bản lĩnh, thì lấy gì tiềm quy tắc! Cô tưởng người ta không có điều kiện mà quy tắc ngầm được sao?!"
Tuy rằng cuối cùng lạc đề, nhưng ngoài ý muốn chính là, nguyên bản chủ yếu là mắng chửi, sau khi cô phô bày năng lực nghiệp vụ, đã giảm nhỏ hỏa lực. Thậm chí cô còn thu hút được một ít fan cuồng, nhân số không nhiều lắm, giơ cao lá cờ "Anh đại tổng công, nhất thống thịt tươi tiểu hoa"! Có thể nói là tà giáo.
Phòng nghỉ trong công ty, Giang Khác lười biếng dựa vào sô pha, buồn chán cầm di động lướt Weibo, mắt thấy có người ủng hộ Văn Anh mở "hậu cung", không khỏi cười nhạo một tiếng.
Ngươi đại diện của hắn đang xem hợp đồng thay hắn, nghe thấy âm thanh không khỏi ngẩng đầu nhìn, "Gì thế?"
"Thấy một chuyện buồn cười thôi."
Hắn thuận miệng đáp.
Hắn biết Văn Anh từ rất sớm, còn là vì Dương Sâm. Hắn và Dương Sâm quen biết khi đóng phim chung, những lúc rảnh rỗi ở phim trường, cả hai hẹn nhau chơi bóng rổ, uống rượu, buổi tối còn kề vai sát cánh ra ngoài ăn khuya.
Người mà Dương Sâm nói đến nhiều nhất chính là Văn Anh.
Khi đó bọn họ còn chưa có tiếng tăm gì, nhưng ít ra cũng đã bước chân vào giới, hắn cũng có người đại diện. Nhưng quan hệ giữa hắn và người đại diện, rõ ràng không bằng Dương Sâm và Văn Anh, hắn theo trực giác cho rằng bọn họ là một cặp. Dương Sâm biểu hiện cũng không rõ ràng, nhưng biểu tình và ánh mắt của Văn Anh, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một người toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp của người khác, có lẽ nên gọi đấy là tình yêu. Hắn từng rất hâm mộ Dương Sâm.
Đến khi hắn phát hiện người đại diện vàng Văn Anh này, hẹn hò với một tiểu sinh có chút danh tiếng.
Hai người nắm tay, cử chỉ ám muội, thậm chí ăn chung một phần ăn. Lúc hắn thấy những vệt chất lỏng dính trên
khóe miệng của bọn họ, dạ dày có một loại xúc động muốn nôn mửa. Mặt nạ của một người có thể mang bao lâu? Về sau, có thể là ông trời quấy phá, hắn không chỉ một lần tình cờ gặp phải cô hẹn hò với người đàn ông khác, mỗi lần đều là một gương mặt mới. Nhưng ở trước mặt Dương Sâm, ánh mắt cô vẫn nóng cháy mà chuyên chú như ngày nào, dường như người mà hắn thấy không phải cô, mà là chị em ruột của cô, hoặc đó chỉ là ảo giác của hắn.
Hắn biết hai người không có ở bên nhau, đến bây giờ Dương Sâm cũng chưa từng nói cô là bạn gái của mình, nhưng hắn vẫn không thể ngừng căm ghét cô.
Cũng may Dương Sâm đã cùng cô đường ai nấy đi, tuy rằng cô tới Hoàn Đế Ảnh Nghiệp, bản thân hắn đến nay vẫn chưa chạm mặt cô, tin rằng cơ hội như vậy về sau cũng sẽ không nhiều, người nào làm chuyện của người nấy, cô muốn thể hiện, cô muốn tạo nhân khí, hắn cũng không phải cô, xem trò vui là được rồi, không cần phải can thiệp.
Vừa nghĩ vậy, khi trao đổi với người đại diện xong, Giang Khác đứng chờ thang máy, đột nhiên phát hiện người đang đến gần chính là Văn Anh.
Ninh Kiêu đi bên cạnh cô, thiếu niên tuấn tú bỏ hai tay vào túi quần, lúc nghe cô nói chuyện, thân thể hơi nghiêng, vô cùng nghe lời mà gật gật đầu.
Lại thêm một tên. Hắn nghĩ thầm.
Khoảnh khắc họ ngẩng đầu, ánh mắt ba người chạm vào nhau.
"Giang tiền bối." Ninh Kiêu vui mừng gọi hắn.
Giang Khác kinh ngạc trước phản ứng của Ninh Kiêu, nhưng vẫn gật đầu chào. "Ninh Kiêu."
"Tiền bối biết tôi?" Ninh Kiêu có vẻ hưng phấn.
"Đương nhiên." Tiếng nói của Giang Khác trầm thấp êm tai, chỉ cần một chút ý cười cũng đã khiến người ta đỏ cả mang tai, "Gần đây cậu rất hot nha, tôi cũng xem qua《 Mưu Kế Giang Sơn 》, cậu biểu hiện không tệ."
Không chờ Ninh Kiêu phản ứng, Văn Anh đã khẽ "hừ" một tiếng, như cười như không mà đưa mắt đặt trên người hắn.
Xem? Chỉ sợ không phải xem phim, mà là xem bình luận trên Weibo chứ gì.
Tầm mắt hai người giao nhau, ngay sau đó, cô liếc nhìn thiếu niên kia rồi hô, "Không phải thích Dương Sâm à, sao vậy, di tình biệt luyến?"
"Sao có thể giống nhau." Ninh Kiêu phản ứng cực nhanh, không để bụng mà nói, "Dương ảnh đế chỉ là diễn hay, so ra thì tôi cũng không kém. Hơn nữa tôi ít tuổi hơn anh ấy, sớm hay muộn cũng có thể đạt tới độ cao như vậy. Nhưng Giang tiền bối thì khác, tôi thích anh ấy, là vì bị thuyết phục bởi nhân cách của anh ấy!"
Hắn biểu hiện đến hiên ngang lẫm liệt, nhưng Văn Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Cô dùng ngón tay khẽ chọc chọc hắn, đã thấy hắn lộ ra răng nanh, cười đến sáng lạn lại vô tội.
Cái tên này căn bản là thích khí chất ""hormone di động"" của Giang Khác, thích hình tượng mê đảo muôn vàn thiếu nữ của đối phương mà thôi.
Nhìn dáng vẻ thân mật khăng khít của hai người, Giang Khác cảm thấy chói mắt lạ thường.
Đúng lúc này, thang máy "đinh" một tiếng mở ra.
Ninh Kiêu nóng vội bước vào trước.
Văn Anh và Giang Khác gần như bước vào cùng lúc, trong phút chốc, cánh cửa nhỏ hẹp khiến bọn họ phải nghiêng người, tay của hai người khẽ chạm vào nhau.
Mu bàn tay lạnh lẽo của cô gái mang theo một xúc cảm quen thuộc, ký ức như thủy triều tràn về, làm cho hô hấp của hắn hơi dừng lại.
Đêm tối mê loạn, tiếng ồn bất chợt, áp chế nhau không chịu thua, đột nhiên quấn quýt, rên rỉ triền miên, còn có cô gái dùng tay cào lưng hắn...
Không biết xúc động từ đâu, khiến hắn lên tiếng cười hỏi, "Ninh Kiêu, người đại diện mới này của cậu quản thật nghiêm, cậu thích hay không thích ai, cô ấy cũng can thiệp sao?"
"Hửm? Cái này, kỳ thật cô ấy..."
"Giang tiên sinh không cảm thấy mình quan tâm hơi nhiều sao?" Văn Anh mỉm cười, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua người hắn, "Tôi quản thúc nghệ sĩ của mình như thế nào, hình như không tới lượt anh quyết định thì phải?"
Ninh Kiêu bị đoạt quyền trả lời, cười gượng sờ sờ mũi, coi như không nghe thấy.
"Tôi chỉ không nhìn được có người quá trói buộc nghệ sĩ thôi." Giang Khác khoanh tay cười khẽ, "Coi chừng gà bay trứng vỡ, đưa người ta tới chỗ cao, cuối cùng còn bị chê vướng víu mà bị đá văng."
Ninh Kiêu:? Hắn ở trong mắt đối phương là loại người này?
Văn Anh quay đầu nói với Ninh Kiêu: "Đừng để ý đến anh ta, tôi từng gặp nhiều người nói khó nghe hơn thế nữa. Có người đóng phim không thuận, diễn xuất không hay, liền phát giận với người không liên quan..."
Lời cô nói lập tức chọc tới chỗ đau của hắn, Giang Khác tức giận nở nụ cười, "Là ai phát giận với người không liên quan, rõ ràng là có người quen biết mà lại vờ như không quen, rõ ràng mấy tháng trước còn nằm trên cùng..." một cái giường.
"Hửm?" Cô phát ra tiếng hừ nhẹ tối nghĩa.
Giang Khác đột nhiên phản ứng lại, thấy đôi mắt tò mò lại khó hiểu của Ninh Kiêu đang sáng ngời mà nhìn mình, hắn phảng phất như bị tạt một chậu nước lạnh, đầu óc tỉnh táo lại.
"Quên đi." Hắn hơi bực bội nhìn thang máy đang hiển thị số tầng, "Không có gì."
Như hắn mong muốn, rất nhanh đã tới tầng một, cửa thang máy mở ra, vì lý do thời gian, đại sảnh thoáng đãng bên ngoài chỉ có ít ỏi mấy người đi qua.
Lần này, hắn đứng cạnh bảng điều khiển trong thang máy không nhúc nhích, để Văn Anh đi ra trước.
Một bước, hai bước...
Giày cao gót khẽ chạm nền nhà, phát ra tiếng vang, tới bên người hắn lại ngừng lại.
"Đúng rồi." Cô giống như vừa nhớ ra, lấy một vật ra khỏi túi xách, khi hắn khó hiểu ngẩng đầu lên, cô đưa vật đó tới trước mặt hắn, "Móc chìa khóa của anh, chắc là hôm đó anh quên nhặt, tôi liền giữ tạm. Bây giờ vật về nguyên chủ." Cô thản nhiên nói, sau đó bước ra thang máy.
Không hề biết rằng bởi câu nói của mình, làm hai người có mặt đều lộ vẻ khiếp sợ.
Giang Khác cúi đầu nhìn móc chìa khóa trong tay, đầu óc điên cuồng xoay vòng một nghi vấn, món đồ của hắn, sao cô lại... mang theo bên người?