Edit: Yến Tử, Thiên Tình
Beta: Thiên Tình
Văn Anh xem Chu Châu diễn xong, cũng không khỏi rung động. Đương nhiên, với cái nhìn của cô, kỹ năng diễn xuất của Chu Châu còn cần mài dũa thêm, nhưng nếu liên tưởng đến quá khứ của hắn thì như vậy thật làm người ta tán thưởng. Hắn đi đến bước này, lại chỉ học ở trường lớp bình thường, tuy làm trong giới giải trí, nhưng ngôi sao show truyền hình và diễn viên có mức chênh lệch không nhỏ, có lẽ bọn họ diễn rất tốt, nhưng sân khấu gameshow vốn chú trọng hiệu ứng khoa trương, chưa chắc đã thích hợp với màn ảnh.
Nhưng lối diễn của Chu Châu đã chứng minh một cách đầy đủ rằng hắn khác với mọi người. Trên sân khấu gameshow, hắn diễn phóng đại hết mức có thể, làm người ta cảm thấy hài hước gây cười, nhưng đến hình thức diễn phim, động tác, biểu tình của hắn đều được thu lại. Đây không phải việc khó khăn thông thường, bởi vì khi diễn cũng có quán tính, hắn đã quen với kiểu phóng đại chính mình, hiện giờ muốn thu lại thì cần có thời gian thích ứng. Nhưng thời gian cô bàn với hắn chuyện ký hợp đồng chỉ vẻn vẹn mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã có thể làm đến trình độ này, khiến cô khá hài lòng.
"Không tồi." Cô đánh giá, "Ở nhà có luyện tập đúng không? Rất nỗ lực."
Chu Châu ngẩn ra, mím môi khẽ "ừ", lại cúi đầu xuống.
Chỉ có màn hình di động vẫn lập loè, chiếu ra khuôn mặt có chút thẫn thờ của hắn.
Hắn cho rằng sẽ không ai biết chuyện mình lén chỉnh sửa lối diễn xuất, cũng giống như mọi lần, cho dù hắn âm thầm bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, cũng chẳng ai quan tâm, hắn đã quen với kiểu ngó lơ như thế, không ngờ cô liếc mắt đã nhìn ra.
Huống chi người đứng bên cô là Ninh Kiêu -- Hắn biết Ninh Kiêu từ rất lâu, vẫn luôn chú ý tới Ninh Kiêu. Hắn không hiểu tại sao khoảng cách giữa người này với người kia lại lớn như vậy, tuổi tác của họ tương đương nhau, Ninh Kiêu đã có thể đạt được thành tựu mà hắn ao ước, hắn ghen tị đối phương có thể được đóng phim từ nhỏ, ghen tị đối phương được mọi người tán thành, ghen tị đối phương mặc dù xấu tính, vẫn sẽ được nhiều người bao dung, kiên nhẫn mà chỉ dẫn, cũng chỉ vì đối phương có khuôn mặt đẹp.
Mà hiện tại...
Hắn thấy người đại diện của Ninh Kiêu đứng trước mặt mình, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, hắn đột nhiên nảy sainh một niềm sung sướng trước nay chưa từng có.
Khi Ninh Kiêu bắt đầu quay phim, Văn Anh kéo Chu Châu đi phim trường quan sát.
"Cậu diễn rất có hồn, đối hình tượng nhân vật cũng có cách lý giải riêng, ngộ tính không tồi." Cô vừa đi vừa nói với hắn, "Nhưng đóng phim và diễn xuất đơn thuần không hoàn toàn giống nhau, máy quay sẽ không chỉ quay mặt cậu, chúng sẽ chuyển động, sẽ biến hóa, có thể nội dung được ghi hình sẽ không mang lại hiệu quả như cậu mong muốn. Cậu phải nhớ kỹ, đạo diễn mới là người khống chế toàn bộ trường quay, cậu không phải trung tâm, thậm chí không phải nhân vật chủ chốt. Trong một bộ phim, kịch bản rất quan trọng, ngoài ra, người quay phim, phối cảnh, thợ trang điểm, thư ký trường quay, cắt nối biên tập... đều là những bộ phận không thể thiếu. Mà thân là một diễn viên, tuy rằng mọi người kể cả ống kính đều quay xung quanh cậu, nhưng cậu phải hiểu được mình chỉ là một bánh răng trong đó."
Khi nói chuyện, Văn Anh cũng không quên quan sát vẻ mặt của hắn, Chu Châu là một người vừa tự ti lại có cái tôi cao.
Người có thiên phú lúc nào cũng dễ dàng đạt được năng lực mà người khác suốt đời theo đuổi, hắn chỉ thiếu ngoại hình, nhưng sớm hay muộn sẽ có ngày một bước lên mây, nhưng trước đó, cô phải rèn luyện cho con chim ưng còn chưa giương cánh này, làm hắn có thể bay cao bay xa hơn.
"Đương nhiên, nếu cậu có cách nghĩ riêng thì có thể trao đổi với đạo diễn, nhưng trên thực tế -- trao đổi chưa chắc sẽ đạt được một kết quả tốt. Khi ấy, điều cậu cần làm chính là điều chỉnh lại cách diễn của mình. Một diễn viên giỏi, phải nắm rõ quy luật qua vô số lần NG(*), mà không phải lặp đi lặp lại hình ảnh mà diễn viên đó cho rằng đó là tốt nhất."
(*) Cảnh quay hỏng.
Lời cô nói khiến Chu Châu lộ ánh mắt suy ngẫm, sự lý giải của cô đối với diễn viên làm hắn mở mang tư tưởng, mà cách dẫn dắt kỹ càng chu đáo của cô, truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm không chút bủn xỉn, tất cả làm trái tim hắn toát lên một loại cảm xúc căng phồng.
Cảm xúc này cứ như đang thúc giục, làm hắn mãnh liệt khát vọng được diễn.
Ngay lúc tiếng nói của cô gái vừa dứt, Chu Châu nhìn thấy Ninh Kiêu. Ninh Kiêu khi đứng trước ống kính, hoàn toàn khác biệt với Ninh Kiêulúc ở phòng thay quần áo. Hắn sửa lại cái tính coi mình là trung tâm vũ trụ, cẩn thận lắng nghe yêu cầu của đạo diễn đối với phân cảnh, thỉnh thoảng đưa nghi vấn, rồi thuộc nằm lòng. Khi bắt đầu quay, bảng phân cảnh được đập xuống, hắn quen thuộc mà đi lại giữa các ống kính, nhớ rõ từng vị trí. Trước máy theo dõi, đạo diễn liên tục gật đầu, nhưng vẫn hô "Cut", ngay sau đó gọi người chỉnh lại vạt trường bào phía sau của Ninh Kiêu, nó bị gió thổi cuốn, ghi vào màn ảnh sẽ không quá đẹp.
Cảm xúc của Ninh Kiêu bị gián đoạn.
Chu Châu đang không tự giác mà nhập vai, cũng bị dừng theo. Linh cảm không ngừng hiện lên trong đầu hắn theo đó mà đứt đoạn, lập tức biến thành trống rỗng, nhưng rất nhanh, hắn nghe thấy bảng phân cảnh lại phát ra âm thanh trong trẻo, hắn còn chưakịpđiều chỉnh trạng thái, lập tức phục hồi tinh thần lại.
Đã thấy Ninh Kiêu một lần nữa tiến vào trạng thái, mà phát huy càng hơn lần đầu, tựa như chưa bao giờ bị cắt đứt.
"Thế nào?"
Hắn nghe thấy Văn Anh hỏi.
Hắn nhìn chăm chú người phía trước, lặng im vài giây, mới gật đầu: "Rất lợi hại."
"Đây là ưu thế của cậu ta." Tầm mắt của Văn Anh cũng tập trung vào Ninh Kiêu. Ninh Kiêu từ nhỏ đã chơi đùa vây quanh ống kính, phim trường và máy quay như những người bạn thân quen nhất, hắn có thể dễ dàng bắt lấy đặc điểm của chúng. Đây không phải năng lực vừa sinh ra đã có sẵn, mà là sự ăn ý được bồi dưỡng ngày qua ngày.
Đoàn phim này đang quay một bộ phim diễn từ thiếu niên đến thanh niên, Ninh Kiêu sắm vai một vị đế vương lưu danh sử sách. Hiển nhiên rằng hắn có thể suy diễn thời niên thiếu xuất sắc, nhưng từ ban đầu nhà sản xuất lẫn đạo diễn đều hoài nghi hắn có thể diễn tốt vai đế vương ở giai đoạn thanh niên hay không.
Mãi đến khi hắn suốt đêm đọc hết kịch bản, nghiên cứu thảo luận đánh dấu với cô, lần lượt lật đổ định nghĩa, cho đến hoàn thiện. Ngày thử vai, biểu hiện của hắn đã chinh phục tất cả bình thẩm viên.
Hiện giờ nhìn hắn diễn xuất ung dung, cứ như đang nhìn thấy một tác phẩm do chính tay cô mài giũa, khiến ánh mắt cô trở nên sâu xa, thời gian nhìn hắn càng lâu hơn.
Chu Châu cơ hồ lập tức nhận ra vẻ mặt của cô, hắn hơi dừng, sau đó kiên định nhìn thẳng phía trước nói: "Cậu ta rất lợi hại, nhưng... cho tôi thêm chút thời gian, tôi cũng sẽ làm được."
*
Văn Anh thành công khơi dậy tinh thần so đấu của hai người. Bởi vì có Chu Châu, Ninh Kiêu chưa kịp thỏa thuê đắc ý đã phải bắt đầu cảnh giác khả năng bị đuổi kịp bị vượt qua, không cần Văn Anh nhắc nhở, chính hắn đã bỏ ra nhiều thời gian tập trung vào việc phân tích nhân vật hơn.
Còn Chu Châu...
Văn Anh ném bảng kế hoạch huấn luyện và giảm béo tới trước mặt hắn.
"Muốn vào đoàn phim, cậu còn kém xa, từ hôm nay trở đi bắt đầu học căn bản, rèn luyện hình thể." Cô tháo xuống mắt kính gọng vàng thường đeo mỗi khi tăng ca, chỉ vào bảng kế hoạch, "Nếu không được tôi công nhận, tô sẽ không nhận kịch bản cho cậu."
"... Là "đóng băng" à?"
Danh từ này làm cô gật đầu mỉm cười, "Không sai, so với thả cậu ra ngoài phá hư danh hiệu của tôi, thà rằng đóng băng cậu còn hơn."
Nhìn vẻ tươi cười của cô, Chu Châu chợt run lên, khi xem xong bảng kế hoạch, hắn triệt để im lặng.
Nếu nói trước kia hắn tự lập kế hoạch giảm béo là một loại thống khổ (cũng không thể kiên trì), như vậy, người đại diện này vì hắn lập ra kế hoạch đích thị là một kiểu giày vò khôn cùng. Nhưng dù thế nào, khát vọng được diễn đã vượt qua hết thảy, hắn bắt đầu tuân theo kế hoạch, thực hiện khóa huấn luyện địa ngục.
Thức ăn lấy rau quả là chủ đạo, còn có bánh mì đen làm chắc bụng, mỗi buổi sáng uống nước muối để sạch ruột. Vận động rèn luyện ắt không thể thiếu, sáng sớm sáu giờ mỗi ngày rời giường chạy bộ, sau đó đạp xe đạp đến nơi huấn luyện, cuối tuần leo núi, chơi bóng vân vân. Nếu chỉ dừng ở đây thì còn nằm trong phạm vi chấp nhận được, nhưng bản thân chương trình huấn luyện chính là một quá trình cực kỳ tiêu hao trí nhớ và thể lực, hắn chưa từng học những kiến thức về diễn xuất, Văn Anh tìm cho hắn giáo viên giảng dạy rất có năng lực chuyên môn từ hình thể cho đến đọc lời thoại. Tốc độ huấn luyện gấp đôi đồng nghĩa với việc hắn không có thời gian nghỉ ngơi, khi không có được sự thỏa mãn từ thực phẩm, lượng mỡ của hắn lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy dần dần biến mất.
Văn Anh thường xuyên giữ vai trò giám sát, cùng vận động chung với hắn. Mà trong quá trình rèn luyện Chu Châu, cô cũng phát hiện một đặc điểm khác của hắn -- thích ăn, theo cách gọi đang lưu hành thì là "ăn cả
thế giới".
Hắn vốn có thể chất dễ béo, lại không quản được miệng mình, chẳng trách nhiều lần hạ quyết tâm giảm béo, nhưng chưa lần nào thành công. Mặc dù hiện tại hắn bị Văn Anh khơi dậy khát khao và ước muốn được diễn, miếng mồi ảnh đế thơm ngon này treo trước mặt hắn, nhưng đôi khi hắn vẫn không khắc chế được tình yêu đối với mỹ thực.
Tuy rằng hắn sẽ không ăn vụng, nhưng khi hắn dùng ánh mắt nồng cháy xuyên qua cánh cửa bếp khép hờ, nhìn chăm chú vào những món ăn đang được chế biến, dù là Văn Anh cũng không khó mà làm như không thấy.
Cô dứt khoát đẩy cửa ra, kéo hắn đi vào cửa hàng, chỉ vào thực đơn dán trên vách tường mà hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Chu Châu luôn rũ đầu bỗng nhiên nâng lên, dường như không dám tin, "... Được, được ăn?" Đã quá lâu chưa được một bữa no nê, cho nên hắn kích động đến mức âm thanh có chút run run.
"Đương nhiên."
Sau nhiều lần xác nhận, Chu Châu tuy còn do dự, nhưng không thể chống cự lại mùi hương từ thức ăn, hắn liên tiếp gọi ba món, đây đã là kết quả mà hắn khắc chế lắm mới được như vậy. Văn Anh cũng không có bất kỳ ý định phản đối nào.
Ăn uống thỏa thích xong, ngày đó, Văn Anh cùng hắn chạy mười km. Đến cuối cùng, hắn vừa mở cửa nhà đã mệt đến nỗi nằm lăn ra đất, gắng gượng lắm mới bò dậy đi tắm rửa. Bước ra với đầu tóc ướt nhẹp, Chu Châu ngồi trước mặt cô gái đang uống nước ở sô pha đối diện, thấp giọng hỏi: "Cô đang giận à?"
Mười km rất dài, hắn đã kiên trì chạy hết. Nhưng hắn vẫn hối hận, hắn nghĩ đây là một thử thách của cô, mà hắn không chống cự lại được sự mê hoặc đó.
Có lẽ cô đã không cần hắn...
Chu Châu bỗng cảm thấy mờ mịt, nếu là thời điểm trước khi được cô khẳng định, hắn có thể tiếp tục sống một cuộc đời tầm thường, nhưng hiện tại, hắn không thể nào tưởng tượng được kết quả nếu cô không cần hắn.
Văn Anh buông ly nước nhìn hắn.
Trải qua một thời gian dài rèn luyện và ăn uống điều độ, người trước mắt đã có biến hóa rất lớn. Khi gầy xuống, hắn lộ ra khuôn mặt thanh tú vốn có, mặt mày hẹp dài, mang nét man mác của núi sông, bờ môi mỏng mà nhạt, lúc khẩn trương hay trầm tư, sẽ khẽ mím lại giống như bây giờ. Tất cả những thứ này, nếu xuất hiện ở một người mập, ngoại trừ thịt mỡ ra, có lẽ không ai sẽ chú ý tới những chi tiết nhỏ này, nhưng khi không còn to béo, nó được hiển lộ một cách tự nhiên.
Cô nói: "Không, tôi không hề tức giận. Con người ai cũng có dục vọng, đây không phải chuyện gì ghê gớm. Tôi chỉ muốn nói với cậu, cậu có năng lực khống chế cuộc sống của cậu, dùng sự nỗ lực để lấp kín dục vọng của mình." Cô thấy hắn toát ra vẻ giật mình, cũng không nói thêm gì nữa, mà đứng lên duỗi eo, nói, "Mượn phòng tắm của cậu dùng một lát."
Dù sao đã chạy mười km, cô cũng mệt mỏi.
Hôm nay bởi vì bồi hắn chạy, cô riêng mặc đồ thể thao, khác biệt rõ ràng với cách ăn mặc có thể nói là nhạt nhẽo ngày thườngcủa mình. Cô duỗi eo, bộ đồ thể thao lặng lẽ vén lên trên, có vài sợi tóc tránh thoát khỏi dây buộc, khẽ xoắn dính lên phần cổ, lại lộ ra một loại quyến rũ mê người đặc biệt.
Chu Châu hơi chuyển mắt, gật đầu.
Hắn ngồi xem tư liệu, vừa sững sờ nhớ tới lời cô nói, vận động gia tăng cơn khát, hắn theo bản năng cầm ly nước lên uống.
Nhưng qua mười giây, hắn chợt bừng tỉnh, lập tức nhìn vào ly nước.
Trên ly thủy tinh trong suốt, ấn lên dấu son đỏ thẫm của cô gái, mà vừa nãy hắn... dùng bên này mà uống nước.
Đột nhiên, hắn phát giác tầm mắt của mình không thể dời khỏi phần mép ly dính dấu son này, trong đầu phảng phất còn sót lại hương vị ấy, hắn bất giác liếm môi, không có gì bất đồng, hắn lại lặng lẽ kề sát cái ly.
"Chu Châu? Cậu đặt máy sấy ở..."
Văn Anh bước ra phòng tắm, nói đến một nửa, đúng lúc thấy được động tác của hắn. Cô chỉ thoáng tạm dừng, hắn lại đột nhiên sửng sốt, theo bản năng ném ly nước xuống.
Hắn ngơ ngẩn mà nhìn Văn Anh đến gần, có cảm giác chột dạ như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, tim đập thình thịch, như vang ở bên tai.
Chỉ thấy Văn Anh chăm chú nhìn hắn giây lát, ngay sau đó đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng phủ lên tay vịn, đột nhiên nghiêng người hôn lên môi hắn, lại nhanh chóng rời đi.
Trong giây phút đó hắn dường như bị tước đoạt khả năng ngôn ngữ.
"Thích?" Cô hỏi.
Hắn mím môi.
Ly nước bị ném tới chỗ sô pha không xa, nước bị đổ ra như một bầu không khí ám muội, theo tiếng "tí tách" triền miên mà uốn lượn chảy xuống đất.
*
Gần đây Chu Châu luôn trằn trọc trở mình vào ban đêm, hành trình ban ngày lại sít sao, hai bên thôi thúc, trong thời gian ngắn hắn nhanh chóng gầy xuống. Nhưng cho dù hắn trốn tránh như thế nào đi nữa, vẫn trốn không thoát sự giám sát của Văn Anh.
Dạo này Văn Anh đúng là có hơi thích trêu ghẹo hắn, như là khi hắn chạy bộ buổi sáng, chạy được hơn mười vòng, hắn tạm dừng nghỉ ngơi, cô lại chợt nói: "Nếu không thì quy ước thế này nhé, chạy mười km hôn một lần, sao hả?"
Hắn lập tức kéo mũ trùm đầu xuống, che kín chính mình vào bóng tối, chạy đi xa.
Chỉ còn lại Văn Anh đứng đấy, tươi cười đầy thâm ý.
Trêu cợt hơi quá, nhận thấy hắn trốn quá kỹ, cô mới thu bớt, tìm được một cơ hội bắt được hắn, khá là đau đầu nói: "Sau này cậu còn có thể nhận được kịch bản có cảnh hôn, không lẽ vẫn cứ trốn như vậy sao?"
"... Cái này không giống." Hắn đè nén cảm xúc mà phản bác.
"Ồ, có gì không giống?" Cô hỏi.
"... Tóm lại không giống."
Hắn cố chấp với câu trả lời này, nhưng sau chuyện đó, không còn lảng tránh cô nữa.
*
Dù là huấn luyện hay kế hoạch giảm béo đều sắp kết thúc, Văn Anh thay hắn tiếp nhận một kịch bản phim, là một nhân vật phản diện, đồng thời cũng là nam số hai. Chu Châu chờ thời khắc này đã lâu, cho nên lúc nhận được kịch bản, hắn còn không thể tin được, cầm lấy kịch bản, từng trang lật tới lật lui, vuốt ve tên hắn trên đó.
Trong văn phòng riêng của Văn Anh ở công ty, Văn Anh trước hết để cho hắn nhìn kịch bản một lần, đưa ra quan điểm và lý giải của mình, sau đó cô sẽ giải thích một lần nữa, cũng cẩn thận nói cho hắn biết những chỗ cần lưu ý nhất, hắn tỏ ra vô cùng chuyên chú, hai người thảo luận sôi nổi một phen, mới chưa đã thèm mà dừng lại.
Chu Châu còn đang hồi tưởng về nội dung thảo luận, Văn Anh lại đạp bỏ giày cao gót, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, xem như kết thúc thời gian làm việc và bắt đầu thả lỏng.
"Cho nên, cậu có thấy cảnh hôn kia không, phân cảnh mà nhân vật phản diện muốn cưỡng hôn nữ chính ấy." Cô hỏi.
"..."
"Thật sự không muốn thử à?" Cô khẽ điểm môi, nụ cười có vài phần nghiền ngẫm, "Tôi là tôi hy vọng có thể trở thành người diễn phối hợp với cậu lắm đấy."
Ninh Kiêu rõ ràng nhận ra gần đây số lần mà người đại diện nhà hắn cùng hắn đi tham dự hoạt động giảm bớt, điều này khiến hắn hơi buồn bực, vì thế khi từ miệng Vân Âu biết được Văn Anh đang ở văn phòng, hắn liền đi thẳng đến đó.
Cửa không khóa, hắn dễ dàng vặn tay cầm mà đẩy vào.
Sau đó hắn nhìn thấy cảnh người đại diện của hắn hôn môi người khác.
_____
Mình đã trở lại ( ̄∇ ̄)