[Phu nhân yên tâm, em bé vẫn đang phát triển rất tốt.
Sau này chắc sẽ là một bé gái xinh đẹp giống mẹ.]
Lời nói của bác sĩ vẫn luôn văng vẳng bên tai, cầm kết quả khám thai trên tay Mộng Tịch Ái nhất thời cũng không biết phải làm như thế nào.
Bởi cô biết rõ sự kỳ vọng của chồng đối với đứa con đầu này.
[Bây giờ nhà họ Trương đang rất cần một đứa cháu đích tôn độc đinh để nối dõi tông đường.
Em biết mà phải không?]
Lời nói ấy tựa như một vết thương đang mưng mủ mà từ chút từng chút dày vò tâm can Mộng Tịch Ái.
Cô hiện tại phải mở lời chuyện con cái với chồng như thế nào đây?
"Phu nhân, người vẫn ổn chứ? Đồ ăn tối nay không hợp với khẩu vị của người sao?"
Nhìn vào gương mặt lo lắng của nữ quản gia, Mộng Tịch Ái mới nhận ra mình vẫn động vào một hạt cơm nào.
Cô bối rối lắc đầu:
"Không có gì đâu, chỉ là dạo này tôi thấy bản thân ăn uống không còn ngon miệng như trước."
Nữ quản gia nghe vậy liền an tâm mà nhẹ nhàng an ủi cô.
"Phụ nữ mang thai cơ thể thay đổi rất nhiều, khẩu vị chắc chắn cũng sẽ không giống trước.
Bây giờ đã sang tháng thứ năm rồi, phu nhân cần bổ sung nhiều canxi hơn, như thế thì em bé sinh ra mới cứng cáp được."
"Vâng."
Cứ nghĩ đến chuyện sinh con, tâm trạng của Mộng Tịch Ái lại càng thêm rối bời.
Chuyện giới tính của con cũng không thể giấu được mãi nhưng hiện tại cô vẫn đắn đo trong việc có nên thú thật với chồng hay không? Áp lực sinh một đứa con trai là rất lớn, lỡ như anh ấy bảo cô bỏ con để đợi có con trai thì sao?
"Đang nghĩ gì mà thất thần vậy vợ?"
Từ phía sau, Trương Hạo Dân bất ngờ ôm trọn vợ vào lòng.
Đầu mũi cao nhẹ nhàng cọ vào phần cổ trắng nhạy cảm.
"Hạo Dân… hôm nay anh về sớm vậy ạ?"
Hoàn hảo trong vai diễn một người chồng ân cần, Trương Hạo Dân cẩn thận đặt vợ ngồi vào lòng mà âu yếm.
"Sao thế, hôm nay là một ngày đặc biệt của ba mẹ vợ, sao anh lại dám về muộn cơ chứ?"
"Thôi chết! Em chưa chuẩn bị quà gì cho ba mẹ cả."
Lúc này Mộng Tịch Ái mới ngây người nhận ra, hôm nay là kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới của ba mẹ mình.
Thảo nào… haizzz chỉ vì mải suy nghĩ vẩn vơ mà cô quên mất ngày quan trọng này.
"Không cần phải lo, anh đã chuẩn bị quà mừng cho ba mẹ rồi."
Dịu dàng vuốt lại mái tóc rối cho vợ, anh ta nói tiếp:
"Mấy chuyện vặt vãnh trong nhà hiện tại em không cần để tâm.
Chỉ cần toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cục cưng nhỏ là được."
Mộng Tịch Ái mím môi, đôi mắt đen nhuốm rõ sự ưu tư.
Cô hiện tại có nên nói không?
"Nếu giờ em còn không mau chóng thay đồ thì chúng ta sẽ đến trễ đấy."
"Vâng em sẽ thay đồ ngay, anh ra xe chờ em trước đi ạ."
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đang từ từ bước đi của vợ, Trương Hạo Dân trong lòng không khỏi cười lạnh.
Mộng Tịch Ái à, cô cũng đừng trách tôi.
Có trách thì hãy tự trách bản thân cô ngu ngốc, đáng đời!
***
Tại biệt uyển nhà họ Mộng, khách khứa