[Giới tính của thai nhi là nữ, các cậu nói xem mình phải mở lời với Hạo Dân thế nào đây?]
Rất nhanh ở đầu dây bên kia đã hiển thị biểu tượng đối phương đang soạn tin, chỉ vài giây sau đó, một tin nhắn vô cùng chua ngoa xuất hiện.
Quan Lệ Nguyệt: [Hạo Dân vẫn chưa biết sao?]
Quan Lệ Nguyệt: [Là con gái thì đã sao? Tên họ Trương đó dám chê bai thì Quan Lệ Nguyệt mình đây sẽ liều mạng với hắn.]
Ở bên kia màn hình Lệ Nguyệt tức đến nghiến răng.
Thời đại nào rồi mà còn cổ hủ trọng nam khinh nữ như thế? Càng nghĩ lại càng bực bội, thế là một loạt các icon rực lửa máu chiến xuất hiện trong nhóm chat.
Chung Gia Hân: [Theo mình, con cái là lộc trời cho, cậu cứ thẳng thắn với chồng, vả lại Mộng tiểu thư nhà ta vẫn còn trẻ chán, làm thêm vài đứa nữa thế nào cũng sẽ có con trai.]
Cũng may, ở đây vẫn còn những con người giữ được một cái đầu bình tĩnh.
Chung Gia Hân tinh tế gửi kèm theo một biểu tượng cười xấu xa, vừa xoa dịu căng thẳng vừa trấn an bạn thân.
Diệp Mỹ Uyên: [Khoa học đã chứng minh giới tính của đứa trẻ là do cha nó quyết định.
Cho nên đây là trách nhiệm của Trương Hạo Dân, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều mà ảnh hưởng đến con nuôi của mình.]
Diệp Mỹ Uyên: [Cứ yên tâm sinh con ra đi, bọn mình nuôi cho.]
Nhìn dòng tin nhắn hiện trên màn hình, Mộng Tịch Ái mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
Xem ra dù là gái hay trai thì con của cô vẫn luôn được các mẹ nuôi săn đón.
Có hội chị em động viên an ủi, tâm trạng của Mộng Tịch Ái cũng thoải mái hơn nhiều.
Ngẫm lại thì cũng đúng, dù sao cả cô và Hạo Dân đều còn trẻ nên nhất định vợ chồng họ rồi cũng sẽ có con trai thôi.
Không cần phải lo lắng.
Rất nhanh mặt trời đã trốn sau đường chân trời, để vầng trăng khuyết cùng muôn vì sao lung linh tỏa sáng.
Tất cả như càng tôn thêm nét hoa lệ của tòa biệt thự hoành tráng.
"Ông xã, cuối cùng anh đã về rồi."
Đã đến tháng thứ năm của thai kỳ, cơ thể của Mộng Tịch Ái ngày càng trở nên nặng nề hơn.
Tuy vậy cô vẫn tươi cười như hoa, chủ động cầm cặp táp và áo vest của chồng.
"Em đó, cần gì phải như vậy, việc này đã có giúp việc làm rồi."
Bề ngoài thì tỏ vẻ thương tiếc vợ, nhưng trong lòng Trương Hạo Dân nghĩ gì thì chỉ có mình anh ta hiểu.
Không thể không nói từ khi mang thai Mộng Tịch Ái đã thay đổi rất nhiều, trên gương mặt trắng mịn xinh đẹp ngày nào nay đã xuất hiện những vết thâm nám tối màu.
Càng nhìn chỉ càng thêm chán ghét nên anh ta dứt khoát ôm vợ đi đến bàn ăn nhưng Mộng Tịch Ái đã nhanh tay cản anh lại.
"Từ từ đã… em có thứ cần đưa anh xem."
Cô cẩn thận đặt phiếu khám thai đến trước mặt chồng, trong đôi mắt đen phảng phất chút hồi hộp lẫn mong chờ.
Quả nhiên…
"Đây là con của anh sao?"
Trương Hạo Dân cười đầy hạnh phúc.
"Nhìn kìa cái tay nhỏ nhỏ xinh xinh kìa, thật là dễ thương giống em vậy!"
Nhìn chồng vui vẻ như vậy, tâm trạng vốn nặng như chì của Mộng Tịch Ái cuối cùng cũng được thả lỏng.
Ghé sát vào người Hạo Dân, cô thủ thỉ:
"Bác sĩ nói con của chúng ta sẽ là một nàng công chúa xinh đẹp."
"Điều đó là tất nhiên, con gái của