Quan Lệ Nguyệt vẫn luôn tự cảm thấy bản thân trong công việc tuy có đôi chút nghiêm khắc nhưng chung quy vẫn là một cấp trên vừa chu đáo vừa tâm lý.
Chuyến bay từ Đảo Ngọc về Đế Thành vừa hạ cánh, cô đã lôi kéo cả đoàn đội ekip cùng tụ tập ăn uống.
Là người theo chủ nghĩa làm hết mình, chơi hết sức.
Sau chuỗi ngày bị công việc áp bức, tối nay cô nhất định phải tìm một người bạn tình cực phẩm để an ủi bản thân mới được.
Vừa hay nhà hàng này lại đối diện với hộp đêm Thợ Săn, quá thuận tiện cho kế hoạch vừa ăn ngon vừa "vận động giảm cân"!
Chưa kịp thực hiện cái kế hoạch hoàn hảo kia, thì một vòng tay rắn chắc bất ngờ kéo cô đến đoạn hành lang tối mờ đầy vắng vẻ.
Cơ thể theo bản năng muốn giãy giụa nhưng rất nhanh chóng Quan Lệ Nguyệt đã nhận ra một mùi hương quen thuộc.
Đối phương dường như không muốn làm cô đau, mà nhẹ nhàng cúi xuống nói nhỏ vào tai cô.
"Tổng biên tập Quan."
Dưới ánh đèn mờ là một gương mặt nam tính vô cùng điển trai, tuy nhiên hàng lông mi dài cùng phần hốc mắt sâu lại khiến gương mặt anh trông có chút u buồn.
Men rượu trong người cùng mùi hương nam tính vấn vương nơi đầu mũi, như liều thuốc k1ch thích khiến con người ta muốn phạm tội.
Quan Lệ Nguyệt chủ động giơ tay câu lấy cổ đối phương.
"Thế nào trợ lý Âu Dương? Tòa soạn sẽ không trả thêm tiền "tăng ca" đâu."
Âu Dương Huân nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt đen có chút đượm buồn.
"Lúc nãy tôi nghe nói chị muốn đi quán bar đối diện săn thú?"
Quan Lệ Nguyệt chẳng chút giấu giếm gật gật đầu:
"Ừm."
Trước thái độ không thể thẳng thắn hơn này, anh cũng chỉ biết khẽ cười một tiếng:
"Có phải cũng giống như chúng ta lúc trước không? Khi đó tôi cũng chỉ là con mồi của chị mà thôi?"
Bàn tay trắng nõn giơ lên khẽ vuốt v e phần yết hầu nam tính, cô nhoẻn miệng cười quyến rũ.
"Phải hay không cả hai ta đều biết rõ.
Cậu phục vụ, tôi trả tiền.
Chúng ta là thuận mu…"
Cũng mặc kệ nơi này là hành lang người đến người đi, không đợi Quan Lệ Nguyệt nói hết lời người đàn ông đã cúi xuống ngấu nghiến đôi môi đỏ của cô.
Cái méo gì đây! Trước giờ đều là Quan Lệ Nguyệt cô cưỡng hôn người khác, sao lại bị một tên oắt con giành làm trước? Thật là mất phong độ!
Âu Dương Huân càn rỡ cắn một cái lên đôi môi mềm, sau đó là một nụ hôn sâu đột ngột, đầu lưỡi hai người quấn vào nhau, thỉnh thoảng tiếng th ở dốc truyền tới khiến người qua đường cũng phải đỏ mặt tía tai.
Sau khi kết thúc nụ hôn kịch liệt với anh, Quan Lệ Nguyệt giảo hoạt dùng ánh mắt chỉ hướng cầu thang bên phải tà tứ nói:
"Trợ lý Âu Dương, có muốn đổi địa điểm hay không?"
Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã bế cô lên tay, đẩy cánh cửa sắt không đóng kín ra, đi vào khu hành lang cầu thang tối đen.
Dưới ánh sáng le lói từ ánh đèn mờ hắt đến, hai người trao nhau một nụ hôn nồng cháy.
Lấy tay phủ lên một đoạn cộm lên ở giữa hai [email protected] anh, Quan Lệ Nguyệt hài lòng mỉm cười.
Dưới sự vỗ về chơi đùa của cô, thứ đồ kia vốn đã có kích cỡ kinh người nay lại biến hoá với tốc độ cực nhanh.
Nghe thấy hô hấp của đối phương bỗng dưng biến đổi, Quan Lệ Nguyệt liền đá lông nheo đầy đắc ý.
"Thế nào, nơi này không tệ chứ?"
Ngay lúc không khí đang ái muội này thì điện thoại của Âu Dương Huân lại vang lên.
Hẳn là do không thấy hai người đâu nên mọi người trong đoàn mới gọi điện tìm.
"Alo."
[A Huân, cậu có đang ở cùng Nguyệt Tổng không?]
Ha, A Huân sao? Thân thiết quá nhỉ?
"Mọi người đi chơi tiếp đi, Tổng biên tập Quan có vẻ say, tôi sẽ đưa chị ấy về."
Vừa dứt lời thì bàn tay không thành thật nào đó đã luồn vào trong váy cô, vuốt v e cặp đào tươi căng tròn.
[Vậy sao? Thế hai người đi đường cẩn thận.]
"Tạm biệt."
Âu Dương Huân vừa tắt máy, Quan Lệ Nguyệt đã chủ động nhào vào lòng anh, ngón tay trắng nõn vuốt v e khuôn ngực rắn chắc.
"Có vẻ như trợ lý Âu Dương không chỉ "tăng ca" với một mình tôi."
"Chị khó chịu sao?"
Anh nhẹ lẩm bẩm bên tai cô, thanh âm người đàn ông trầm thấp lại mang chút khàn khàn,