“Sao thế? Có phải tên Hạo Dân đó khi dễ cậu không?”
“Tiểu Ái…”
Mộng Tịch Ái đau lòng khóc nức nở:
“Các cậu đừng hỏi mình nữa, mình muốn về nhà.”
Phụ nữ mang thai tâm trạng thoải mái là quan trọng nhất, Quan Lệ Nguyệt vội trấn an bạn thân.
“Có bọn mình ở đây, bọn mình sẽ đưa cậu về nhà.”
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của bạn thân, lại sớm nghe ngóng chuyện Trương Thị trưởng bận rộn công tác thường xuyên qua đêm bên ngoài.
Diệp Mỹ Uyên không khỏi cười lạnh, hình như từ khi vợ mang thai, công việc của ngài Thị trưởng càng ngày càng “bận rộn” hơn thì phải?
Nhưng chuyện đến đâu xử lý đến đó, trước mắt cần để Tiểu Ái bình tĩnh lại đã.
Sau một lúc dỗ dành, có lẽ vì quá mệt mỏi Mộng Tịch Ái đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trước bộ dạng đến ngủ cũng khóc của cô, Lệ Nguyệt đau lòng, cúi xuống lau nước mắt cho bạn thân.
“Hai đứa mình sẽ ở lại chuẩn bị một chút đồ đạc, Cậu gọi thông báo cho hai bác nha, Tiểu Uyên.”
Diệp Mỹ Uyên nhanh chóng ra ngoài, chỉ còn lại hai người giữa một căn phòng rộng lớn, Quan Lệ Nguyệt liền gấp gáp kéo Chung Gia Hân sang một bên, nhỏ giọng chất vấn:
“Tiểu Hân, chuyện này có liên quan gì đến cậu không?”
Che dấu những ghen tỵ nơi đáy mắt, cô ta oan ức phân trần:
“Tiểu Nguyệt, cậu là đang nghi ngờ mình sao?”
Ủy khuất quay mặt đi, đôi vai gầy run rẩy như sắp khóc.
Chung Gia Hân nói tiếp:
“Mình thừa nhận, bản thân rất yêu Hạo Dân, nhưng không có nghĩa mình sẽ mù quáng không phân biệt phải trái.
Nếu Hạo Dân làm tổn thương Tiểu Ái, mình sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ấy.”
Thấy cô ta thề thốt quả quyết như vậy, chút hoài nghi trong lòng Quan Lệ Nguyệt cũng chẳng còn.
Đàn ông là giống loài tham lam, chắc gì tên tra nam kia chỉ qua lại với một mình Tiểu Hân? Chuyện quan trọng trước mắt là để Tiểu Ái sớm được mẹ tròn con vuông, sau đó Quan Lệ Nguyệt cô sẽ hảo hảo “quan tâm” đến nhà họ Trương sau.
“Là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta mau chóng thu xếp để Tiểu Ái về Mộng gia.”
“Được.”
Nhiệt tình là thế, nhưng khi thấy Lệ Nguyệt vừa quay người rời đi cũng là lúc tấm mặt nạ nhân nghĩa tốt bụng của cô ta rơi xuống.
Cả người Chung Gia Hân run lên, ánh mắt sắc như đao, chăm chăm nhìn người thai phụ đang say giấc.
Mới chỉ có chút chuyện đã khổ sở như vậy rồi sao? Yên tâm, sau này mày sẽ còn dùng nước mắt lau mặt dài dài.
Ha, số mày cũng thật tốt! Bất kể lúc nào bên cạnh cũng có người sẵn sàng giang tay che chở.
Tuy nhiên vận may của mày cũng sắp chấm dứt rồi!
***
Lấy cớ nhớ nhà và để thuận tiện sinh nỡ, Diệp Mỹ Uyên nhất quyết đem bạn thân về nhà mẹ đẻ.
Trương Hạo Dân mặc dù khó chịu nhưng sau khi được tình nhân mật báo, hắn ta cũng phần nào yên lòng mà thoải mái đồng ý.
Còn về phía Mộng Tịch Ái dù đã trở về nhà mẹ.
Cô cũng chẳng thể yên giấc mà ngủ ngon.
Bầu bì đến tháng thứ năm, bụng ngày càng to ra, đồng thời cơ thể cũng càng thêm nặng nề mệt mỏi.
Ngay chính thời điểm nhạy cảm này, chồng lại lạnh nhạt thiếu quan tâm, đối với một thai phụ thì chính là tra tấn đau đớn nhất.
“Tiểu thư, canh dưỡng thai cũng đã nấu xong, cô uống đi cho nóng.”
Dưỡng thai? Thời gian này, có đôi lúc Mộng Tịch Ái còn quên mất là mình sắp có con.
Chỉ là hiện tại miệng lưỡi đắng chát, cô chẳng có tâm trạng để ăn.
Nhìn con gái cứ im lặng ủ rũ như vậy, Lục Tâm Thanh lại càng thêm xót xa.
Ra hiệu cho giúp việc lui xuống, bà bước đến bên cạnh con gái.
“Tiểu Ái, hãy nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì đi."
Dù đã được nhắc nhở không được miễn cưỡng con gái, nhưng thấy con ngày một héo hon người làm mẹ như bà cũng chẳng thể kiên nhẫn được nữa.
“Con gái à, dù cho có bất cứ chuyện gì, ba mẹ cũng chính là chỗ dựa vững chắc cho con.”
Câu nói ấy như một mũi tên, xé toạch những ưu tư đau khổ trong lòng Mộng Tịch Ái.
Cô bật khóc như một đứa trẻ.
“Mẹ… Hạo Dân anh ấy có người khác rồi…”
"Cái gì?"
Lục Tâm Thanh sững sờ, nhất thời bà cũng chẳng tin vào tai mình.
Nhà họ Trương