[Về chuyện lần trước… ba cũng đã nói chuyện với bà ấy rồi.
Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không nên vì một chuyện nhỏ nhặt mà mất đi hòa.]
Giọng nói ấm áp từ đầu dây bên kia đã phần an ủi cho những bất mãn của người con dâu.
Diệp Mỹ Uyên mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng trấn an:
"Dạ, con hiểu mà ba.
Con cũng biết bản thân mình đã để mẹ thất vọng.
Mẹ làm thế cũng vì quá mong có cháu thôi."
Trái ngược với tính cách đanh đá chua ngoa của vợ, ông Nhậm lại là người ôn hòa điềm đạm.
Cũng vì thế có đôi lúc nhìn ông, cô như nhìn thấy người cha quá cố của mình.
[Biết là các con làm việc ở chốn phồn hoa đô thị cũng không dễ dàng gì.
Haizzz… thứ bảy tuần tới là giỗ cụ ngoại, hai đứa cố gắng sắp xếp về nhà.]
Ngẫm lại từ khi cưới đến nay, cô về nhà họ Nhậm cũng quá là ít ỏi.
Vả lại, ba chồng đã mở lời như vậy, cô cũng chẳng nỡ để ông thất vọng.
"Dạ, bọn con sẽ thu xếp."
Haizzz… coi như là thư giản cho chuỗi ngày căng thẳng vừa qua.
Sau khi hàn huyên đôi câu, Mỹ Uyên lễ phép cúp máy.
Nhìn lại một bàn văn kiện trước mặt, cô liền thấy hoa mắt nhức đầu, xem ra tối nay cần phải giải quyết cho xong công việc rồi.
***
Hết đi máy bay trong đêm rồi chuyển sang ngồi xe, lênh đênh cả một ngày trời.
Hai vợ chồng về đến nơi thì trời đã tờ mờ sáng.
Công bằng mà nói nhà họ Nhậm cũng thuộc hàng khá giả trong vùng, với một căn nhà ba tầng khang trang.
Phía trước nhà là một khoảng đất rộng rãi, bên phải dùng làm vườn, bên trái thì tận dụng làm ao nuôi cá.
Ban đêm ánh trăng soi trên mặt nước tựa như cái gương, tạo nên một vẻ đẹp lạ lùng nơi hương đồng gió nội.
Mệt mỏi vì chuyến đi kéo dài, nhưng hôm nay lại là ngày giỗ cụ, mang tiếng là con dâu như cô sao dám rảnh ranh đi ngủ?
Chỉ là không ngờ đến vừa bước xuống lầu đập vào mắt Mỹ Uyên đã là một nhà đầy người.
Họ đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt vừa mang sự tò mò, vừa hiện lên ý dò xét.
Sao mọi người đến sớm thế nhỉ?
“Cháu chào các cô các chú, chúc mọi người một buổi sáng tốt lành.”
Vừa nhìn thấy cái gai trong mắt, Nhậm Tinh Tinh đã lên tiếng châm chọc:
“Chị sao không nghỉ ngơi đi cho khỏe? Chắc vì đồ ăn của mẹ nấu thơm quá làm đói bụng rồi phải không?"
Trái với vẻ nghiêm khắc đanh đá mọi lần, bà Nhậm lại mỉm cười hiền từ nhìn cô mà trách cứ nói con gái:
"Con bé này, cứ giỏi chọc ghẹo chị dâu thôi."
Quay sang cô, quan tâm hỏi:
"Chắc là con đói bụng rồi đúng không? Lại đây ăn một chút rồi đi nghỉ đi.
Mẹ cùng các cô đã chuẩn bị sắp xong rồi."
Một vài người họ hàng hóng hớt khen ngợi:
"Chị thương con dâu thật đấy!"
"Đúng vậy, không khéo cứ như này Tinh Tinh sẽ nói chị thiên vị mất thôi."
Cũng có người nhìn Mỹ Uyên rồi kinh khỉnh nói:
"Nhìn cháu dâu xinh đẹp thướt tha như vậy là đủ biết được chị chiều chuộng thế nào?"
Nhìn vẻ mặt được khen mà đắc ý của mẹ chồng, Diệp Mỹ Uyên chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Khi mẹ chồng tâm trạng vui vẻ, cô ở đây cũng được thoải mái hơn.
Bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.
"Dạ con không mệt, để con phụ mẹ với các cô."
Nói xong cô xắn tay áo, nhanh nhẹn vào bếp.
Trái với dáng vẻ mình hạc xương mai bên ngoài, thao tác làm bếp của Mỹ Uyên rất thuần thục.
"Mẹ ơi, canh này con nấu vậy mẹ thấy vừa chưa ạ?"
Bà Nhậm mỉm cười nếm thử.
"Đã vừa rồi, thêm một ít hành lá nữa cho thơm thôi."
Bầu không khí giữa hai mẹ con đột nhiên lại hòa hợp đến lạ thường.
Thấy cháu dâu luôn miệng nói cười, hòa nhã lại dễ gần, các cô các dì liền hồ hởi bắt chuyện.
"Uyên Uyên, ở Đế Thành công việc thế nào? Có thuận lợi không?"
Lặng lẽ quan sát sắc mặt của mẹ chồng, Diệp Mỹ Uyên khiêm tốn trả lời.
"Haizzz bọn