Quả nhiên đều như Mộng Gia Trí đoán trước, dù cho Thành Phát đã thuê một công ty truyền thông uy tín nhằm nhanh chóng cứu vớt hình tượng, nhưng dường như mọi thứ đều đã bị ai đó khống chế, hiệu quả cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Dù biết bản thân đã bị kẻ khác tính kế nhưng không có chứng cứ cũng chẳng thể làm gì được.
Còn về phía công tác điều tra… hiện tại cũng chưa có tin tức nào khả quan.
Nhìn cục diện bế tắc trước mặt, dù là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm như Mộng Gia Trí cũng chỉ đành tới đâu hay tới đó, gặp chiêu tiếp chiêu.
Sức nóng như muốn thiêu đốt mọi vật của mặt trời ban trưa, hòa quyện cùng bầu không khí ảm đạm bên trong công ty, càng khiến cho người ta cảm thấy bức bối khó chịu.
Ngắm nhìn sự phồn hoa của Đế Thành, lắc lư ly rượu Gin trên tay, trên gương mặt anh tuấn từng trải của ông hiện lên sự chua chát đầy cay đắng.
Hừ, đúng là tre già măng mọc mà!
Có tiếng mở cửa truyền đến, một giọng nói thánh thót quen thuộc cất lên.
“Quả nhiên là người từng trải! Dù cho công ty có sắp đổi chủ, thì chủ tịch Mộng vẫn cứ luôn bình tĩnh như vậy!”
Như đoán được cô ta sẽ đến đây, Mộng Gia Trí điềm nhiên vừa nhâm nhi ly rượu vừa trở lại bàn làm việc của mình.
“Đã đến rồi à? Mời ngồi.”
Giọng nói bình thản tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Chung Gia Hân không khỏi giật mình, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu như bản thân vừa mới bị cười nhạo.
Mục đích cô ta đến đây vốn là vừa để thăm dò vừa để hạ bệ đối phương, nhưng người trước mặt cô ta dường như chẳng có chút suy sụp nào.
Che dấu sự hụt hẫng trong lòng, Chung Gia Hân kiêu ngạo lắc người bước đến.
Nếu Lục Thanh Tâm đã tìm đến cô ta thì chắc chắn, Mộng Gia Chí đã biết hết mọi chuyện từ lâu.
Tình thế lúc này đôi bên đều hiểu rõ, cô ta cũng đã phát chán khi phải giả vờ giả vịt diễn vai ngoan hiền hiểu chuyện.
“Không biết cơn gió nào đã đưa Chung tiểu thư đến đây nhỉ?”
Không khí trong văn phòng rất thoải mái nhẹ nhàng, cho dù có người bước vào thì chỉ nhìn thấy bức tranh “cha con” vui vẻ hòa thuận.
“Chung tiểu thư? E là chủ tịch phải gọi tôi là Mộng tiểu thư mới đúng chứ?”
Vươn người ra phía trước, hai tay đặt trên bàn, Chung Gia Hân chống cằm nhìn cha ruột cười tủm tỉm.
Vẻ mặt Mộng Gia Trí hơi tái đi, chỉ có giọng nói vẫn nghiêm nghị như cũ:
“Tôi không hiểu cô đang nói chuyện gì?”
Hai tay ông siết chặt, cố kìm nén cảm xúc của bản thân.
Đây chính là chuyện hối hận nhất cuộc đời ông, vốn tưởng rằng có thể dấu kín mãi mãi, nhưng thật không ngờ…
“Sao? Đến tận lúc này ông còn muốn tiếp tục chối bỏ tôi sao?”
Sự phẫn nộ dâng trào, cô ta gạt hết mọi thứ trên bàn làm việc xuống.
Đôi mắt hạnh giận dữ xoáy chặt vào người đáng lý bản thân phải gọi một tiếng là cha.
Suốt những năm tháng tuổi thơ, chỉ vì cái thân phận không thể công khai này, Chung Gia Hân cô ta phải nhẫn nhục chịu đựng bao nhiêu là ấm ức.
Tại sao, rõ ràng là cùng một cha, nhưng Mộng Tịch Ái lại là công chúa được mọi người hết mực yêu thương, còn cô ta chỉ vĩnh viễn làm một cái bóng không danh không phận?
Nếu không phải do người mẹ nhu nhược luôn chỉ biết an phận kia cản trở, thì cô ta rất muốn công bố với tất cả mọi người, tên thật của cô ta phải là Mộng Gia Hân mới đúng?
“Thế nào? Không ngờ là tôi đã biết hết mọi chuyện rồi đúng không?”
Mộng Gia Trí cúi đầu, gượng cười trong tuyệt vọng.
Hóa