Trời nhá nhem tối, sau khi chắc chắn người bệnh đã ngủ say, Mộc Thanh mới cẩn thận đóng cửa xuống lầu.
“Con bé thế nào rồi?”
Lục Thanh Tâm vốn đứng ngồi không yên, vừa nhìn thấy bác sĩ, bà đã sốt ruột vội vàng hỏi han.
Thoáng một lúc cân nhắc đắn đo, Mộc Thanh từ từ lên tiếng.
“Tình hình của tiểu thư đang không khả quan lắm.
Cô ấy không chỉ có chướng ngại nghiêm trọng về mặt tâm lý, mà đồng thời bản thân tiểu thư cũng đang tự phong bế chính mình.”
Cả người Mộng phu nhân như chết lặng, với linh tính của một người mẹ, bà đã lờ mờ đoán ra bệnh tình của con gái mình.
Nhưng đến khi được bác sĩ khẳng định, lòng bà vẫn không khỏi bàn hoàn.
Tiểu Ái của bà!!! Đứa con gái mệnh khổ của bà!!!
“Tôi… tôi phải làm sao đây? Có cách nào để chạy chữa cho con bé không?”
Vinh hoa phú quý thì làm sao? Tiền tài quyền lực thì được gì? Tranh giành đấu đá đến xức đầu mẻ trán đến cuối cùng nhận lại chỉ là những thứ phù phiếm vô vị?
“Xin phu nhân đừng lo lắng.”
Mộc Thanh cẩn thận trấn an:
“Việc điều trị cho tiểu thư sẽ không thể nhanh chóng trong một sớm một chiều.
Sau khi trở về, tôi sẽ soạn ra một phương pháp điều trị tốt nhất cho cô ấy.
Cùng với thời gian, chắc chắn tiểu thư sẽ thấy khá hơn thôi.”
Cảm giác bất lực như một tảng đá đè nặng lên trái tim Lục Thanh Tâm, nhìn về phía phòng con gái, bà buồn bã gạt nước mắt.
“Cảm ơn cậu đã nhiệt tình giúp đỡ.
Còn tôi… mang tiếng là mẹ nhưng lại chẳng giúp ích được gì cho con bé.”
Cháu ngoại của mình, bà không thể bảo vệ.
Tài sản chồng để lại, bà chẳng thể vẹn toàn.
Nay nếu Tiểu Ái xảy ra mệnh hệ gì, Lục Thanh Tâm bà làm sao sống nổi!
“Phu nhân đừng nói thế! Để tiểu thư có thể nhanh chóng bình phục, tôi cần rất nhiều sự giúp đỡ của phu nhân.”
"Tôi? Tôi có thể làm gì?"
***
Theo như những gì Mộc Thanh thu thập và quan sát, Mộng Tịch Ái lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Niềm tin vào tôn giáo bây giờ chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.
Nhưng mà nguyên nhân sâu xa của vấn đề này, anh vẫn cần phải quan sát thêm.
Bởi vì quá trình điều trị rất dài, nên hầu như mỗi ngày đúng chín giờ Mộc Thanh sẽ có mặt ở biệt thự để tiến hành trị liệu tâm lý cho Mộng Tịch Ái.
Ánh sáng lọt qua lớp cửa kính trong suốt, ngủ quên trên làn tóc mềm buông dài.
Một người con gái đang say sưa đọc sách.
Chốc chốc, làn môi hồng hơi cong lên nhưng sâu trong đôi mắt đen ấy hoàn toàn chẳng có cảm xúc.
“..I need You more
More than yesterday
I need You more
More than words can say
I need You more
Than ever before
I need You, Lord
I need You, Lord
… More than the air I breathe
More than the song I sing
More than the next heartbeat
More than anything
And Lord, as time goes by
Ill be by Your side
Cause I never want to go back to my old life’...” ( I need you more Jesus)
Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng sâu lắng, giọng hát trầm đầy nam tính ấy tựa như một điểm nhấn bù trừ hoàn hảo.
Tịch Ái hơi khựng người, hai mắt trợn tròn, mà vội vàng tìm kiếm nguồn gốc phát ra âm thanh đó.
Bài thánh ca như đang nói lên tiếng lòng của