Mỹ Uyên chậm rãi bước vào, trong phòng khách lúc này đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Thấy con dâu vừa về đến, mẹ chồng ngay lập tức lên tiếng phủ đầu.
"Còn biết đường để về cơ à?"
Bước đến trước mặt cô, bà Nhậm hất hàm, giọng điệu đay nghiến mắng mỏ.
"Cô nói xem, chuyện tốt này có phải do cô làm không?"
"Nếu con nói không phải thì mẹ sẽ tin chứ?"
"Cô…"
Bà Nhậm tức giận không nói lên lời, bà ta ghét nhất là cái bộ dáng thanh cao vênh váo này của con dâu.
"Chị Uyên à!"
Đào Thanh Thảo nước mắt dâng trào, bộ dạng ấm ức thút thít nói:
"Trong chuyện này là em sai… nhưng có gì chị hãy đến tìm em tính sổ.
Tại sao chị có thể làm thế với một đứa trẻ chưa ra đời?"
Vừa nói, cô ta vừa bưng mặt khóc nức nở, cả người yếu ớt khẽ run lên khiến cho chiếc váy trắng thuần khiết theo từng động tác nhẹ nhàng lay động.
Nhậm Tinh Tinh thấy “chị Thảo” đau lòng như vậy liền vội đến bên an ủi.
“Chị à, đừng khóc nữa, chuyện này sao có thể trách chị? Bây giờ chị đang có em bé, khóc nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu!”
Nghe đến hai chữ “đứa trẻ”, bà Nhậm như càng thêm kích động.
Chỉ thẳng tay thẳng vào người Mỹ Uyên, bà ta cay nghiệt mắng chửi.
“Thứ cây độc không trái, gái độc không con.
Nhà họ Nhậm chúng tôi quả thật vô phúc khi rước cô về làm dâu.
Nếu như đứa trẻ trong bụng Thanh Thảo có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ liều mạng với cô.”
Thấy bà Nhậm chửi bới con dâu thậm tệ như vậy, trong lòng Đào Thanh Thảo sớm đã vui vẻ đến nở hoa.
Xinh đẹp giàu có thì thế nào? Không phải vẫn bị cô ta cướp mất đàn ông hay sao? Chỉ cần Diệp Mỹ Uyên cùng Nhậm Vũ ly hôn, thì một nửa gia tài nhà họ Diệp nghiễm nhiên sẽ thuộc về cô ta.
Cẩn thận che giấu sự vui vẻ trong đáy mắt, Đào Thanh Thảo ngước lên lộ vẻ xúc động:
“Dì ơi… phận con là đỉa không dám đem chân hạc…”
Nhìn về phía Mỹ Uyên, cô ta làm ra vẻ sợ hãi yếu đuối.
“Chỉ cần… gia đình dì và chị Uyên chấp nhận đứa trẻ, là con đã mãn nguyện rồi.”
Nói xong, Thanh Thảo đứng lên bộ dáng vùng vằng như muốn bỏ đi.
“Sao có thể như vậy được? Đứa cháu độc đinh của nhà họ Nhậm chúng ta không thể là con ngoài giá thú.”
Mặc kệ những lời nói khó nghe của mẹ chồng, Mỹ Uyên chỉ im lặng chăm chăm nhìn chồng mình.
Như cảm nhận được ánh mặt của vợ, anh ta ngước lên rồi nhanh chóng lảng tránh.
Nếu đây là sân khấu tuồng thì Nhậm Vũ chỉ là một nhân vật thừa.
Từ lúc cô về nhà đến giờ, anh ta chỉ một mực im lặng đứng đó.
Dù sao cũng là vợ chồng chung chăn chung gối gần hai năm trời, nhưng người làm chồng nay lại nhu nhược đến mức không dám thốt lên một câu bênh vực vợ.
Nếu đã như vậy thì phụ nữ lấy chồng để làm gì…
“Đủ rồi!”
Lấy ra một tờ giấy, Mỹ Uyên chậm rãi đặt xuống bàn nước.
“Đây là giấy triệu tập của tòa, con đã nộp đơn ly hôn đơn phương ra tòa.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Nhậm Vũ với đôi mắt ai oán, lộ ra sự mềm yếu hiếm thấy.
“Như vậy anh đã hài lòng chưa? A Vũ… em nhường anh lại cho cô ấy.”
Hai mắt cay xè, Mỹ Uyên cúi đầu cố gắng giấu đi dáng vẻ yếu ớt này.
Nhậm Vũ sững người, từ khi quen biết cho đến hôm nay, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô rơi nước mắt.
Muốn tiến lên an ủi nhưng đã có người khác nhanh chân hơn.
“Thân là trợ lý có một số việc, tôi sẽ thay Diệp Tổng giải thích cho mọi người.”
Cẩn thận dùng thân mình che chắn cho bà chủ, Khương Tâm lạnh lùng nhìn bốn người trước mặt, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ cùng chán ghét.
“Thứ nhất về vấn đề phân chia tài sản sau khi ly hôn.
Trước khi ly hôn, Diệp Tổng đã yêu cầu chứng thực toàn bộ tài sản của mình trước hôn nhân.
Và trong thời gian kết hôn, nếu giữa vợ chồng hai không có tài sản chung nào thì chẳng có gì phải phân chia.”
“Cái gì?”
“Không thể nào?”
Hai mẹ con nhà họ Nhậm cùng Đào Thanh Thảo kêu lên, cùm từ “chẳng có gì phải phân chia” như một cái tát đau đớn là bọn họ xây xẩm mặt mày.
Bước đến chỗ con trai, bà Nhậm lên giọng chất