Ánh mặt trời ấm áp như ôm lấy những tòa cao ốc chọc trời, chầm chậm gọi mời một thành phố phồn hoa thức giấc.
Không chỉ là đầu tàu về kinh tế, Đế Thành còn xem là một kinh đô thời trang hoa lệ, thu hút được nhiều sự quan tâm của giới mộ điệu.
Có thể nói, chỉ cần bước ra đường và nhìn cách mọi người xung quanh mặc đồ thì chúng ta liền nhanh chóng biết được hiện tại đang có những trend thời trang nào.
Tuy nhiên dù Đế Thành có vội vã đến đâu, xu hướng thời trang có thể thay đổi liên tục đến thế nào, thì tạp chí thời trang Nadzieja vẫn chính là một thánh địa vững chãi, bất khả xâm phạm.
Không chỉ có một bề dày lịch sử lâu đời và được xuất bản đến ba mươi quốc gia trên toàn cầu, Nadzieja hiện nay còn được xem là kim chỉ nam đại diện cho phong cách sống thời thượng được hàng ngàn tín đồ thời trang săn đón.
Và người gác cửa của “tòa hải đăng” thanh lịch này chính là nữ Tổng biên tập ác ma Quan Lệ Nguyệt.
Gia nhập làng mẫu từ năm mười lăm tuổi, bắt đầu gắn bó và đảm nhiệm vị trí giám đốc sáng tạo của Nadzieja khi chỉ vừa tròn hai mươi.
Dù đã có vô số lời đàm tiếu không hay về cuộc sống đời tư phức tạp nhưng đối với các đồng nghiệp, người trở thành Tổng biên tập của Nadzieja không ai khác ngoài Quan Lệ Nguyệt.
Con mắt thẩm mỹ cực đỉnh, phong cách làm việc lạnh lùng, cùng cái miệng sắc bén như dao, có thể nói trong làng mốt khắc nghiệt cô chính là nữ hoàng.
Nên đối với mọi nhân viên của toà soạn Nadzieja, vị Tổng biên tập này chính là thiên thần nhưng đồng thời cũng vừa là ác quỷ.
Mặc cho câu nói đùa bất hủ, trong giới thời trang: muốn biết Tổng biên tập Quan đáng sợ như thế nào thì hãy đến Nadzieja vào buổi sáng.
Thì đây vẫn chính là nơi làm việc hằng mơ ước của hàng ngàn cô gái trẻ.
“Chào buổi sáng Nguyệt Tổng.”
Vừa nhìn thấy Lệ Nguyệt ở đại sảnh tòa soạn, tất cả mọi người đều lập tức bước vào trạng thái làm việc nghiêm túc nhất.
“Cuối cùng thì tòa soạn đã trả tiền cho các cô làm gì khi, việc nào cũng phải để tôi tự mình kiểm tra lại?”
“Tôi… lần sau sẽ cẩn thận hơn.”
Giọng nói trách cứ thẳng thừng, gương mặt của nữ trợ lý trắng bệch không còn một giọng máu, cô ta vội vàng cầm lấy sách và áo khoác từ tay Tổng biên tập, vừa vội vàng ghi ghi chép chép.
“Hi vọng vậy.
Nói với Mỹ Quý, tôi không chấp nhận người mẫu nam mà cô ta dùng cho bản layout.
Yêu cầu của tôi phải là một người khỏe khoắn và toát ra vẻ tươi tắn hơn, chứ không phải là một tên mặt trắng ẻo lả như anh ta.”
Chiếc kính to bản màu đen được tháo xuống, để lộ một gương mặt diễm lệ được chăm sóc kỹ càng.
“Đồng thời gửi lời đồng ý và chuẩn bị quà mừng cho bữa tiệc sắp tới của nhà họ Trịnh.
Tôi muốn phải xuất hiện ở bữa tiệc đúng bảy giờ ba mươi tối.”
“Tôi sẽ nhắc nhở tài xế.”
Nhận ra cấp trên cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, nữ trợ lý mừng thầm.
Nhanh chóng sốc lại tinh thần, cô ta hào hứng tiếp tục công việc.
“Đem một ly Phân Chồn và một ít bánh St.
Honore đến văn phòng cho tôi.”
Đến đồng xu còn có hai mặt thì huống chi là con người.
Không còn là một người phụ nữ tùy hứng phóng khoáng trêu hoa ghẹo nguyệt lúc đêm về, chỉ cần một khi bước vào tòa soạn Quan Lệ Nguyệt sẽ khoác lên mình