Nam Nhứ lại một lần nữ đến phòng luyện đan của Ô Đại Sài.
Vừa đi vào, trong phòng có một đống tu sĩ kiếm tu.
Vừa thấy nàng tới, ai nấy cũng đều rơi nước mắt, giống như thấy ân nhân cứu mạng, động tác nhất trí mà khom lưng về phía nàng: “Nam đại sư!”
Nam Nhứ: “……”
Có muốn cũng không cần a.
Làm như vậy giống như là nàng được truyền thừa chức vụ của một tổ chức đảng phái nào đó vậy.……
Nam Nhứ dẹp tan vẻ mặt ngượng ngùng thẹn thùng: “Ta chỉ là một vãn bối nho nhỏ, xin các vị hãy đứng lên đi.”
“Đi đi đi, đứng chỗ nào xa một chút,” Ô Đại Sài tuy đối mặt với Lê Vân có chút không tự tin, nhưng đối với đám kiếm tu này thì thừa sức, hắn quát lớn nói, “Một đám đứng ở kia làm gì, vướng víu nàng luyện đan!”
Đàn kiếm tu này lập tức tránh sang bên khác, tha thiết mà nhìn nàng.
Nam Nhứ lại lần nữa ngồi trước lò luyện đan.
Nguyên liệu nàng dùng để luyện đan đã được chuẩn bị tốt, đặt ở trên bàn.
Nam Nhứ như thường lệ xé một xấp bùa chú, làm cho mình một cái Kim Trung Tráo, sau đó bắt đầu luyện đan.
Nàng rót vào một tia linh lực, tác động vào mạch hỏa.
Mạch hỏa cảm giác được tồn tại của nàng, hoạt bát mà quấn quanh đi lên, ngọn lửa liếm liếm đan lô, múa may vòng quanh tay nàng.
Nam Nhứ dùng linh lực vỗ vỗ ngọn lửa nhòn nhọn, ý bảo nó đừng nháo.
Lần trước luyện đan đã luyện khoảng chừng bốn canh giờ, đại khái hơn phân nửa đều là thời gian chơi lửa.
Lần này luyện đan, nàng sẽ không chơi một chút gì nữa.
Không thì buổi tối về muộn, nàng lại phải ngủ trên ổ mèo.
Nam Nhứ bắt đầu nghiêm túc mà xào rau.......À không, là luyện đan.
Như cũ đối chiếu với phương pháp nấu ăn mà đem nguyên liệu ném xuống, nhưng lúc này, có lẽ là bởi vì thu hồi tâm tình muốn chơi với lửa, càng thêm chú tâm, nàng rõ ràng phát hiện được biến hóa không ít.
Làm một lần, nàng là bằng vào bản lĩnh nghe mùi hương của mình, căn cứ vào mùi hương để điều chỉnh nguyên liệu.
Lúc này đây, nàng đã quen thuộc với mùi hương của tất cả các nguyên liệu, bây giờ chỉ chú ý tới tình trạng của lửa ở đan lô.
Nàng phát hiện, việc khống chế lửa, gần như đã khắc vào trong bản năng của nàng.
Rất khó để hình dung loại cảm giác vi diệu này.
Nhưng chỉ cần nàng muốn, nàng liền có thể điều khiển chính xác độ ấm của đan lô ——
Hơn nữa trước tiên dự đoán, cũng không cần nguyên liệu yêu cầu độ ấm như thế nào mới có thể kích phát ra toàn bộ mùi hương.
Đơn giản đến mức giống như là khống chế hô hấp của chính mình.
Thậm chí, nàng còn có thể khống chế hô hấp của ngọn lửa.
Mời đầu nàng còn không thể suy nghĩ hay cảm nhận.
Phân biệt mùi hương của nguyên liệu, không thể khống chế tình trạng của lửa.
Dần dà, nàng quen thuộc quá trình này rồi, vừa nghe mùi hương vừa khống chế lửa giống như nước chảy mây trôi, lúc trước nàng không hiểu, không cảm thấy gì vẫn mang tâm thái xào rau, giờ cũng trở nên đúng đắn lên, cũng tìm được một loại vui sướng khi luyện đan.
Luyện kiếm, nàng là thái kê( cùi bắp)
Luyện đan, nàng là học bá a!
Nam Nhứ càng luyện càng hưng phấn, càng luyện càng chuyên chú.
Cho đến khi một lò đan ra lò, nàng đều chăm chú đắm chìm ở bên trong cường độ luyện đan cao như vậy.
Chờ đến lúc đan luyện xong, nàng mới ý thức được, giống như là mình đã quên đi việc gì đó.......
Nàng đột nhiên đứng lên: “Ta luyện đan bao lâu rồi?”
Ô Đại Sài biểu tình phức tạp mà nhìn nàng: “Hai canh giờ.”
Đan dược trong đan lô hắn đã xem qua, chất lượng thượng thừa, thậm chí chất lượng so với lần đầu tiên nàng luyện ra còn tốt hơn.
Nhưng thời gian nàng luyện đan, thế mà lại ước chừng ngắn hơn một nửa!
“Àii……”
Nam Nhứ nhẹ nhàng thở ra.
Còn tốt còn tốt.
Hiện tại cũng là buổi chiều mà thôi, không đến mức giống như lần trước, mới chớp mắt đã đến khuya.
Nàng lẩm bẩm nói: “Nếu có thể nhanh chút thì tốt rồi.”
Còn muốn nhanh nữa?
Ô Đại Sài nhịn không được mắng nàng: “Luyện đan không phải chỉ vì cần cái trước mắt!”
Nam Nhứ cũng không sợ hắn răn dạy, lười nhác mà đáp ứng một câu: “Biết rồi mà, ta có chừng mực.”
Nàng nói: “Ta sẽ từ từ giảm thời gian, một lần giảm mười lăm phút, về sau luyện đan là có thể ngắn lại trong vòng một canh giờ.”
Lại nói tiếp, chất lượng của đan dược lần này đúng thật là không tồi, trên người nàng cũng lây dính một vài phần hương trúc.
Ô Đại Sài nghe nàng nói, tâm tình càng phức tạp.
Đan sư bình thường, luyện một đan phương, cũng không thể đảm bảo mười phần tỷ lệ thành công, mỗi lần đều phải gặp thất bại nguy hiểm.
Đan phương vẫn luôn là dựa theo hình thức khắc nghiệt mà làm ra, càng đừng nói đến tăng hay giảm thời gian, sửa đổi đan phương.
Một lần giảm mười lăm phút?
Cho dù là hắn ——
Luyện đan đã 800 năm, cũng khen không được người nơi cửa biển này.
Nếu nói ra, một tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ phô trương như thế này, thật là làm cho người khác cười đến rụng răng!
Nhưng trong lòng Ô Đại Sài có một loại trực giác, nàng có thể làm được.
Đệ tử bình thường, căn bẳn không làm được việc luyện đan lần thứ hai, mà thời gian liền ngắn đi một nửa.
Hắn xác định lại lần nữa, Nam Nhứ chính là thiên tài luyện đan!
Cũng may Ô Đại Sài vốn không phải là người có thiên phú cực cao gì, cho đến nay một đường đều là bị các con bò già thiên phú nghiền áp.
Cho nên đối mặt với tiểu bối thiếu niên ngông cuồng như vậy, hắn cũng không có bất luận gì là không vui mừng cả, chỉ có một cỗ cảm xúc thật sâu trong tâm là muốn tích tài năng.
Mầm mống tốt như vậy, cùng Lê Vân học luyện kiếm làm cái gì a!
Không được, hôm nào, hắn phải đến tìm chưởng môn thương lượng một chút......Đem đệ tử này từ trong tay Lê Vân đoạt lấy.
Ô Đại Sài bên này là một lòng tích tài ——
Một đám kiếm tu đứng ở trong phòng, đều sắp khóc lóc đến thảm thiết.
Kiếm tu râu ria xồm xoàm nói đầu tiên: “Nam đại sư, một lò đan dược này ngài bán cho ta đi, ta ra giá một ngàn linh thạch thượng phẩm.”
Kiếm tu số 2 nước mắt rơi đầy mặt: “Ô ô ô ô ô, ta lựa chọn Kiếm Trủng này làm kiếm lâu như vậy, nó chưa bao giờ nghe qua lời ta giống như hôm nay.
Nam đại sư, ta ra giá một ngàn năm!”
Kiếm tu cuồng si số 3: “Lão bà, ngươi hiện tại ngoan ngoãn một chút, an tĩnh một chút.
Ta biết mà, nhất định sẽ có một ngày, có thể chờ đến kiếm cốt của ta và ngươi hòa hợp thành một thể…… Ta biết mà! Nam đại sư, ta ra giá hai ngàn linh thạch, còn có thể làm bảo tiêu một tháng cho ngươi!”
“Ta cũng có thể làm bảo tiêu một tháng!”
“Ta hai tháng!”
“Ta ba tháng!”
Nam Nhứ: “……”
Xem như kiến thức của kiếm tu các ngươi đều ở trong sách, mua đan dược liền có thể ra giá lên cao như vậy.
Chính là nang đang đi nằm vùng a!
Nằm vùng mà khoa trương như vậy, nàng sợ mình bị bại lộ chưa đủ nhanh sao?
Nam Nhứ quyết đoán nhìn về phía Ô Đại Sài: “Ô phong chủ, những nguyên liệu này đều là ngài ra, như vậy đi, ta ra như thế này, 500 linh thạch đem một nửa lò đan này bán cho ngài, ngài mua không?”
Trời sắp tối rồi, nàng cũng không rảnh dây dưa cùng đám kiếm tu này, không bằng đem đồ vật bán cho Ô Đại Sài, để hắn hỗ trợ bán.
“Mua!”
Ô Đại Sài lập tức đồng ý.
Tuy rằng hắn ngày thường hơi vụng miệng, nhưng có tiền mà không kiếm thì chính là đồ ngốc.
Tiểu nha đầu đưa cho hắn một cái giá cũng được tính là hợp lý, cũng còn nhớ rõ là nguyên liệu hắn cấp, để lại cho hắn cái giá không chênh lệch là mấy, cũng đủ đường kiếm sống, cũng không tính là tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa.
Tuy vậy......
Ô Đại Sài nói: “Dư lại nửa lò đan dược kia, ngươi muốn làm gì?”
Nam Nhứ nói: “Đưa cho Trúc sư huynh.”
“Hắn?” Ô Đại Sài nhớ tới kiếm đồng trên người không có chú tu vi nào, nói, “Hắn không dùng được.”
Nam Nhứ nói: “Không dùng được ta cũng muốn đưa.”
Đan dược này, chính