Lúc Nam Nhứ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt già đang bất mãn của Ô Đại Sài.
Hắn thở phì phì mà ngồi bên mép ruộng, không giống như người tu tiên mà ngược lại giống như tiểu lão đầu đang trồng trọt ở trong thôn.
Gì?
Từ từ.
Đầu óc của Nam Nhứ từ lúc thức tỉnh lại đến bây giờ, bỗng nhiên mới ý thức được một vấn đề.
Không phải bọn họ đang ở biệt viện của Bách Thảo Cốc sao, từ đâu ra lại có ruộng???
Hơn nữa liếc mắt một vòng, nói là ruộng dược nhưng lại có chút nhỏ.
Gieo trồng dược liệu.......
Tuy rằng Nam Nhứ không biết nhìn hàng, nhưng tốt xấu vẫn biết phân rõ.
Những dược liệu này có mùi rất thuần a!
Một cỗ vị dược nồng đậm như vậy, dược vật ít nhất cũng phải mấy trăm đến hơn một ngàn năm.
Nam Nhứ cũng từng ở Thái Huyền Tông thấy qua ruộng dược.
Khi đó là nàng cùng Du Duyệt đi dạo phố, lúc hai người đi ngang có nhìn thoáng qua.
Ruộng dược kéo dài liên tiếp nhau chiếm một khoảng đất rộng lớn, một ít dược liệu cơ bản được gieo trồng dùng để luyện chế những đồ vật linh tinh như Thanh Tâm Đan, Ích Khí Đan phát cho các đệ tử.
Dược liệu càng cao cấp, tất nhiên sẽ không công khai mà trồng ở ngoài ruộng như vậy, mà là phân chia ở một khối khu vực chuyên môn gieo trồng, còn có linh thú trông coi, phòng ngừa đạo chích.
Bỗng nhiên Nam Nhứ có một loại dự cảm không ổn.
Hai người này.......Sẽ không phải là chạy đến bên trong ruộng dược của Bách Thảo Cốc mà trộm dược chứ???
Nam Nhứ dò đầu nhìn nhìn khắp nơi.
Chung quanh chỉ có nhà tranh nhỏ, còn có một đônga đủ loại kiểu dáng thiết bị luyện đan.
Phong cách tùy tiện không kiềm chế được mà bày biện lung tung rối loạn như thế này, Nam Nhứ cũng chỉ thấy qua ở phòng đan của một người ——
Ô Đại Sài.
Ồ, đương nhiên, nàng cũng chỉ từng tiến vào phòng đan của một người là Ô Đại Sài.
Căn cứ vào kinh nghiệm phong phú xem qua các loại tiểu thuyết tu tiên của Nam Nhứ, nàng rất nhanh đã đoán được đây là nơi nào.
Hẳn là......Không gian tùy thân!
Ngay lập tức Nam Nhứ có chút kích động.
Không có vị thiếu nữ tuổi trẻ nào mà không có lúc ảo tưởng về việc mình có một cái không gian tùy thân đâu!
Tuyệt nhất là lại còn có linh tuyền.
Uống linh tuyền, không chỉ có thuốc trừ bách bệnh, còn có thể kéo dài tuổi thọ, dưỡng nhan hộ da!
Nàng muốn nhìn xem linh tuyền ở đâu, nàng cũng muốn chữa bệnh!
Nam Nhứ tò mò đến xoắn đi xoắn lại, Lê Vân nhẹ nhàng buông tay, nàng từ trong lồng ngực Lê Vân nhảy xuống.
Nàng uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy vài bước, vừa lơ đãng đã chạy tới ruộng dược.
Nhìn thấy nàng vào ruộng dược, Ô Đại Sài đứng lên.
“Quản con mèo con này của ngươi đi!” Hắn tức giận đến thổi râu trừng mắt, như là gặp địch lớn, “Đừng để cho nó dẫm hỏng dược của ta!”
Ô Đại Sài căng chặt thân thể, khí thế như lửa, hai mắt trừng giống như chọi gà, lại bồi thêm một câu: “Cháy hỏng dược của ta cũng không được!”
Nam Nhứ: “?”
Sao người này làm giống như nàng thường xuyên làm chuyện xấu vậy ta.
Cùng lắm thì nàng cũng chỉ vòng quanh dược của hắn rồi rời đi.
Lập tức Nam Nhứ từ trong ruộng dược của hắn rời đi.
Ô Đại Sài thấy thế, thần sắc hòa hoãn đi vài phần.
“Mèo con, lại đây,” Ô Đại Sài nói, “Ta xem thương cho ngươi.”
Nam Nhứ quay đầu nhìn về phía Lê Vân.
Lê Vân gật gật đầu: “Sơ Thất, đi đi.”
Nam Nhứ chần chờ trong chốc lát rồi đi tới bên người Ô Đại Sài.
.......Xem bệnh mà thôi, chắc là sẽ không quay ngựa đâu.
Ô Đại Sài phân ra một tia linh lực, tham nhập giữa kinh mạch của mèo nhỏ.
Hắn đang chuẩn bị làm cho tia linh lực kia khéo léo đi tra xét ở trong kinh mạch nàng một phen, vừa trong nháy mắt, một cỗ sóng nhiệt xông đến đem linh lực của hắn cắn nuốt gần như không còn.
Ô Đại Sài sống nhiều năm cũng chưa có gặp qua cảnh tượng nào như vậy.
Hắn trợn mắt há hốc mồm, mèo con vẫn hồn nhiên không nhận ra, đôi mắt màu kim trợn lên khờ dại nhìn hắn.
Ô Đại Sài lại thử lần nữa, dùng chút linh lực.
Kết quả lúc này vẫn giống như cũ, linh lực của hắn tiến vào trong nháy mắt đã bị nuốt hết.
Mà ban đầu linh lực trong thân thể mèo nhỏ sau khi cắn nuốt tia linh lực của hắn, rõ rangd trở nên kích động lên, cùng lúc đó, trên mặt mèo nhỏ cũng hiện ra thần sắc thống khổ.
Nó “Ngao” một tiếng, vung móng vuốt chụp bay hắn, chui vào trong lồng ngực Lê Vân, móng vuốt dính bùn ở trên bạch y của Lê Vân in ra bốn cái dấu chân.
“Ô ô ——”
Mèo con khát cầu mà làm nũng, Lê Vân nhìn thấy ánh mắt này của nó liền nắm lấy Trảm Phong, cắt một vết ở đầu ngón tay.
Khoảnh khắc máu tươi chảy ra, mèo nhỏ liền ngậm một ngụm lên đầu ngón tay hắn.
Ô Đại Sài nhìn thấy một màn này, sửng sốt lại thêm sửng sốt.
Máu trên người Lê Vân, đừng nói là mèo, đến cả hắn cũng không dám dễ dàng chạm vào.
Khi Lê Vân mới vừa dính hàn độc, tông môn cũng kêu hắn đi qua xem cho hắn.
Nhưng hàn độc này vừa bá đạo lại hung mãnh, dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng có thể mất mạng, tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhiễm độc này ước chừng cũng giống như người không còn sự sống.
Ma giới âm độc, biết được số lượng hàn độc có hạn chế, tất cả đều chỉ dùng ở trên người có tu vi cao trong năm đại tông môn.
Nếu không phải Lê Vân ở trên chiến trường Tiên Ma mà ngộ đạo, sau đó đột phá Hóa Thần kỳ, hiện tại ước chừng cũng chạy không thoát vận mệnh làm người không có sự sống.
Thế mà mèo con........Còn có thể uống máu hắn?
Ô Đại Sài vỗ đùi: Nếu nó không phải là thần thú Toan Nghê, ba chữ Ô Đại Sài của hắn viết ngược lại!
Ô Đại Sài cảm xúc mênh mông, đang muốn nói chuyện với Lê Vân.
Lê Vân liếc mắt hắn một cái, ý bảo hắn đừng mở miệng.
Ồ…… Đúng rồi.
Mèo con nghe hiểu được tiếng người.
Ô Đại Sài thầm nghĩ: Phần lớn thần thú đều kiêu ngạo, nếu nghe bọn họ biết được thân phận của nó, rồi trực tiếp chạy đi thì làm sao bây giờ!
Tuy hiện giờ thần thú bị thương, nhưng bộ dáng nhỏ yếu như thế, nếu chạy thì chưa chắc bọn họ không bắt được về.....
Khụ khụ, không phải, người của Thái Huyền Tông bọn họ làm sao giống người của tông môn khác làm việc thô lỗ như vậy!
Đối mặt với thần thú, lấy chân tình đối đãi, từng bước từng bước để cho nó cam tâm tình nguyện mà ở lại!
Ô Đại Sài nghĩ nghĩ, lấy ra Lưu Li thảo ở trong túi trữ vật của mình.
Tuy rằng hắn không có viên Lưu Li thảo nhưng có Lưu Li thảo làm dược liệu, không chỉ có lúc chế tác làm đồ ăn cho linh thú mới phải dùng tới, bình thường luyện đan cũng sẽ dùng tới một ít.
Tiện nghi, tùy ý đều có thể thấy được, Ô Đại Sài không chút đau lòng đem tất cả đều lấy ra.
“Mèo con?” Ô Đại Sài bài trừ làm bộ hiền lành tươi cười, “Tới chỗ này, ta nhận lỗi với ngươi.”
Nam Nhứ: “……”
Lão nhân ngươi giả bộ hiền lành như vậy trông rất giống người xấu đấy ngươi có biết không.
Hiện tại nàng đã không phải là mèo con chưa có thấy qua cỏ bạc hà, sẽ mới không bị bạc hà hấp dẫn dễ dàng như vậy đâu!
Sẽ không đâu!
Sẽ không!
Sẽ không…… Mới là lạ.
Cuối cùng Nam Nhứ vẫn là thèm mùi hương của bạc hà, đi tới bên người Ô Đại Sài.
Mèo con thích chơi lá cây thảo, móng vuốt vỗ vỗ chân Ô Đại Sài.
Được rồi, xem như là có bạc hà ở đây.
Ngươi xem bệnh cho ta ngược lại còn tác động đến vết thương cũ của ta, chuyện này ta không so đo nữa!
Ô Đại Sài nhìn mèo con vàng kim, đôi mắt trong suốt, trong lòng mềm nhũn.
Bàn tay thô ráp của hắn sờ đầu mèo nhỏ.
Hắn thầm nghĩ, khó trách Lê Vân lại nuôi mèo.
Có con mèo như vậy, nếu hắn nhặt được cũng sẽ giữ lại bên người.
Là thần thú hay không phải thần thú, thì có quan hệ gì chứ?
........
Nói xong bí mật về mèo con, Ô Đại Sài lại cùng Lê Vân nhắc tới một sự kiện.
Ô Đại Sài nói: “Hôm nay Tích Xuân quán ở Bách Thảo Cốc có một buổi bán đấu giá, ngươi có cần đi không?”
Lê Vân nói: “Hôm nay đúng thật là ta muốn đi nơi này.”
“Vừa lúc,” Ô Đại Sài nói, “Chúng ta có thể đồng hành.”
Nam Nhứ nhếch tai nghe hai người nói chuyện, nghe được danh từ xa lạ lại quen thuộc.
Xuất hiên, hội đấu giá!
Cốt truyện của tiểu thuyết Tu Chân!
Ở hàng vỉa hè nhặt được Thần Khí có thể nói là cốt truyện kinh điển, văn tu tiên thời trẻ, mười trong mười đều có ý này.
Nam Nhứ run run lỗ tai.
Thật muốn đi xem a!
Đồ nhà quê ở Tu Chân giới như nàng cũng chưa gặp qua một lần trong đời!
Ô Đại Sài nhìn mèo con hưng phấn đến đôi mắt đều sáng lến, mày nhăn lại: “Mèo con này của ngươi không thể mang vào.”
Hội đấu giá thường thường sẽ có ngọa hổ tàng long*, ngư long hỗn tạp**.
*Những người hay ẩn nấp, chưa xuất đầu lộ diện.
**Kẻ xấu người tốt lẫn lộn.
Bọn họ là tra xét không ít tư liệu, cộng thêm mèo con có tính nóng quá nặng, có điều không có bằng chứng cũng không xác định được thân phận của mèo nhỏ.
Nhưng nếu là có người có kiến thức rộng rãi, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra nó thì sao?
Ô Đại Sài liếc mắt nhìn Lê Vân, Lê Vân cũng nghĩ đến chuyện này, cũng không có cự tuyệt.
Hắn nói: “Nhưng ta cũng không yên tâm để nó ở lại biệt viện.
Có thể mượn không gian giới tử của Ô phong chủ dùng một chút hay không?”
Ô Đại Sài sảng khoái nói: “Được.”
Ô Đại Sài giơ tay, tạo ra một đạo trận pháp ở trên ruộng dược, để phòng ngừa mèo con chơi hư, còn lại vài chỗ vẫn chưa thiết hạ hạn chế.
Lê Vân sờ sờ đầu mèo nhỏ: “Sơ Thất, hôm nay ngươi ở lại nơi này.”
“Ngao!”
Nam Nhứ có điểm điểm tức giận.
Lê Vân lại nói: “Đợi hội đấu giá kết thúc, ta vào đón ngươi ra.”
…… Kết thúc rồi mới cho nàng ra thì còn gì dùng a.
Nàng muốn có cơ hội từng trải ở hội đấu giá!
Nam Nhứ còn chưa kịp kháng nghị, cứ như vậy mà bị giữ lại.
Nên chỉ có thể rầu rĩ không vui mà ghé vào trong không gian giới tử.
Nàng nghĩ nghĩ, dứt khoát dùng tiểu hào