Ô Đại Sài muốn suy nghĩ nát cả óc cũng không hiểu được lời này của Lê Vân là ý gì.
Ô Đại Sài thường xuyên cảm giác mình không phải rất hiểu người trẻ tuổi.
Cũng đúng.
Hắn giữa Lê Vân cách nhau 700 tuổi, có một số việc, không cần cưỡng cầu.
Tuy nhiên vì chuyện thu Nam Nhứ làm đồ đệ, muốn nhanh chóng đề ra một kế hoạch.
Hắn cũng không nói cuộc đánh cược với Hàn Ngọc.
Lê Vân có bộ dạng cổ quái, hắn thật sợ nàng làm một con mèo con lẻ loi, bị Lê Vân khi dễ không có người chống lưng cho nàng.
Ô Đại Sài nói: “Ngày mai, sau khi trở về Thái Huyền Tông, ta cùng ngươi làm việc thu đồ đệ.”
Lê Vân không có phản đối.
Hai người nói chuyện xong, Lê Vân lại quay trở lại phòng.
Mèo nhỏ vừa mới phát hiện không thấy người, mắt mê mang trợn tròn mà tìm hắn.
Thấy hắn về, đôi mắt không tỉnh liền nhắm lại, theo hương vị bò lại phía hắn.
Lê Vân nhìn quả cầu màu vàng nhỏ ở trong ngực, duỗi tay vuốt vuốt nó.
Mèo nhỏ lăn một cái, nghiêng đầu ngủ đến lộn xộn, trong cổ họng còn thoải mái phát ra tiếng ngáy.
Hắn nhìn nó một hồi lâu, hơi hơi có chút thất thần.
Rồi sau đó hắn cầm lấy một quyển sách mở ra đọc, trong tiếng hít thở của mèo con, trong một mảnh ấm áp của Vân đèn, chiếu sáng đêm dài này của hắn.
........
Ngày hôm sau, trời quang phương tốt, trời xanh khí trong.
Sáng sớm, Lê Vân đã đi ra ngoài.
Nam Nhứ nhân cơ hội quay về chỗ Ô Đại Sài.
Ô Đại Sài mang nàng lên tiên thuyền của Thái Huyền Tông, cách vài ngày không gặp, Nam Nhứ lại lần nữa gặp lại hai tiểu tỷ muội của mình.
“A Nhứ!”
Du Duyệt hốc mắt đỏ lên, mắt thấy lại muốn khóc.
Du Duyệt hít hít cái mũi, cố nén nước mắt của mình trở về: “Ngày đó thật sự làm ta sợ muốn chết……”
“Đừng lo lắng, là…… Ca ca ta đắc tội người ta,” Nam Nhứ an ủi nàng, “Hiện tại đã được rồi.”
Chu Thắng Nam cũng nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Ba người hàn huyên vài câu, Du Duyệt gấp không chờ nổi mà đem những chuyện xảy ra mấy ngày nay kể cho nàng: “A Nhứ, Thắng Nam bị một tiểu đệ đệ quấn lấy! Hắn nói phải làm kiếm đồng cho Thắng Nam, cả đời đi theo Thắng Nam!”
“Tiểu đệ đệ?” Nam Nhứ nhìn nhìn khắp nơi, “Người đâu?”
Vẻ mặt Chu Thắng Nam biểu hiện ra việc công xử theo phép công: “Tiên thuyền Thái Huyền Tông, không thể cho người ngoài lên.”
Chu Thắng Nam nhấp môi, khuôn mặt góc cạnh không gợn sóng lại mang theo chút lãnh khốc: “Ta nói cho hắn, nếu hắn muốn đi theo ta quay về Thái Huyền Tông, thì tự mình nghĩ cách.”
Nam Nhứ hỏi: “…… Á? Vậy tiểu đệ đệ kia bao lớn a?”
Du Duyệt nói: “Không hỏi qua, bất quá chắc là 17-18 tuổi đi!”
Nam Nhứ: “……”
Ngươi cũng mới 18 tuổi, sao lại không biết xấu hổ nói người ta là tiểu đệ đệ.
Bất quá đối với tuổi tác của Chu Thắng Nam mà nói, chính là cún con.
Chu Thắng Nam hình như cũng không muốn nói thêm về tiểu đệ đệ kia, hàn huyên vài câu cùng các nàng liền đi luyện kiếm.
Tiên thuyền rất lớn, gần như ước tương đương với du thuyền xa hoa, cũng có một chỗ như Diễn Võ Trường cho các cuốn vương kiếm tu Thái Huyền Tông sử dụng.
Nam Nhứ cùng Du Duyệt nhìn theo bóng dáng kiên định của Chu Thắng Nam, ánh mắt xúc động mà nhìn nhau một cái.
Cuốn vương, khủng b0 như vậy.
Đợi Chu Thắng Nam đi rồi, Du Duyệt mới ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Ta nhìn thấy lúc tiểu đệ đệ kia rời đi, Thắng Nam còn đem một chút linh thạch cuối cùng của mình cho hắn.”
Chu Thắng Nam cũng không giàu có.
Từ nhỏ Du Duyệt lớn lên ở Tu chân giới, gia tộc chỉ là một thế gia tu tiên nhỏ ở dòng bên, có chút bóng râm.
Nàng thì không cần phải nói, Phong Dị tuy là một tên cẩu đồ vật nhưng cũng không thiếu tiền, sau khi vào Thái Huyền Tông, nàng bán đan dược kiếm tiền cũng nhanh, Nam Nhứ cũng chưa được cảm thụ qua dư vị thiếu tiền.
Chỉ có Chu Thắng Nam.....
Nàng là từ thế gian từng bước tiến lên.
Vàng bạc châu báu trên thế gian, ở Tu chân giới không đáng một đồng.
Ước chừng tiền bạc mà Chu Thắng Nam tích lũy hơn ba chục năm đều biến thành bọt nước.
Du Duyệt hỏi nàng: “Chúng ta có nên xuất ra một ít linh thạch cho nàng dùng không?”
Nam Nhứ lắc đầu.
Nàng nói: “Nếu nàng cần sẽ mở miệng với chúng ta.
Chưa nói chính là không cần.
Huống chi nàng vẫn luôn rất tiết kiệm, không phải đầu tháng tông môn đều sẽ phát linh thạch sao, lúc này chúng ta tới Tiên Hội Bồng Lai mới không đến lãnh được.
Nói vậy, là do nàng cũng nghĩ đến còn có một khoản linh thạch này nên mới đem linh thạch trong tay cho di.”
Du Duyệt nói: “Là ta nghĩ sai rồi.”
“Tuy nhiên……” Nàng chống cằm, “Thắng Nam chắc hẳn là thật sự không muốn tiểu đệ đệ cùng đến đây đi.
Bách Thảo Cốc cách Thái Huyền Tông xa như vậy, tiên thuyền cũng phải đi một ngày một đêm.
Hắn là nửa yêu, cho dù tích cóp tiền cũng không có tiên thuyền chứa hắn, vậy hắn chỉ có thể dựa vào hai chân của chính mình từng bước một mà đi tới……”
Nam Nhứ hỏi: “Nửa yêu?”
Du Duyệt nói: “Đúng vậy.
Tiểu đệ đệ là do Thắng Nam cứu từ trong tay lái buôn, cả người toàn là thương, không có một chỗ da thịt nào tốt.
Các ngươi còn nói ngày thường tâm địa ta mềm, ta thấy nàng mới chân chính là tâm đậu hủ.
Nửa yêu nhiều như vậy, nàng nhìn thấy một người cứu một người, làm sao mà cứu hết được đây?”
“Không được,” Du Duyệt nghĩ đến cái gì, nắm chặt tay, “Ta phải nỗ lực viết thoại bản để kiếm tiền.”
“Hả?”
Nam Nhứ không biết vì sao nàng nhảy đề tài nhanh đến như vậy, lại nghe được nàng lại nói: “Ta mà không nhanh chân kiếm tiền, về sau Thắng Nam chỉ có thể lưu lạc đầu đường thì làm sao bây giờ? Ta kiếm nhiều linh thạch cho nàng, để về sau nàng muốn mua bao nhiêu nửa yêu thì mua bấy nhiêu!”
Nam Nhứ: “…… Có chí hướng.”
Du Duyệt nhảy nhót đi rồi.
Nam Nhứ nói chuyện cùng các nàng xong, vừa lúc thoáng nhìn thấy Lê Vân đứng ở tiên thuyền nhíu mày nhìn ra xa xa.
Nàng lập tưc quay trở về phòng, biến thành mèo con lén lút về bên người Lê Vân.
Nhìn thấy nàng trở về, mày đang nhíu lại của nam nhân liền giãn ra.
Hắn bế mèo nhỏ lên, duỗi tay chỉ điểm đầu nó: “Sơ Thất, ngươi lại chạy loạn.”
“Ô ô ——”
Mèo nhỏ có ý đồ manh cho qua, lại bị Lê Vân nhéo nhéo chuông bạc ở trên cổ.
Hắn nói: “Lục lạc này……”
Trong nháy mắt sống lưng của Nam Nhứ căng chặt lên.
Lê Vân thoáng nhìn qua phản ứng của nàng, nhàn nhạt nói: “Việc vặt vãnh trên Tiên Hội Bồng Lai thật nhiều, ta lại quên mất đi tìm Đoạn Chương để tu sửa lại pháp khí nahf.”
Nam Nhứ lại nhẹ nhàng thở ra.
Đừng sửa là tốt nhất!
Nàng cũng không muốn cõng một cái định vị ở trên người đâu.
Mèo con lắc lắc cái đuôi, nheo lại đôi mắt.
Sau đó nàng lại nghe thấy Lê Vân thấp giọng nói: “Gửi tới gửi lui quá phiền toái, không bằng lần sau trực tiếp kêu Đoạn Chương tới Thái Huyền Tông vậy.”
Nam Nhứ: “……”
Lại phải tiếp tục giằng co với lục lạc rồi đúng không.
Hừ, dù sao nàng có thể làm cháy lần đầu, thì lần thứ hai cũng có thể làm được.
Cùng lắm thì....Bị Lê Vân phạt một trận chứ sao.
Giả bộ nhiều ngày như vậy, Nam Nhứ lập tức vứt bỏ da mặt.
Giả ngu bán manh hay giả bộ đáng thương có thể giải quyết hết thảy vấn đề.
Mèo con đâu có ý xấu gì!
.......
Nam Nhứ ngồi trên tiền thuyền trở về Thái Huyền Tông.
Ở trên tiên thuyền một ngày một đêm có chút gian nan, nàng phải dán thật nhiều phù ẩn nấp mới có thể tránh đi một đám người rộn ràng nhốn nháo, lúc ăn