Nghe được câu nói này của Lê Vân, tay chân luống cuống của Nam Nhứ cũng dần được ổn đỉnh xuống.
Tuy rằng nàng chưa từng đột phá qua......
Bất quá có Lê Vân ở bên cạnh, giống như chuyện này cũng không có gì ghê gớm.
Nam Nhứ ngưng thần, nhắm mắt đả tọa, vẫn chuyển linh lực quanh người.
Đối với đột phá như thế nào, kỳ thật Nam Nhứ không biết kết cấu của nó.
Chiêu số của yêu tu đương nhiên là khác với nhân tu, nhân tu làm sao có thể đột phá từ Luyện Khí kỳ lên Trúc Cơ kỳ, con đường này đều được viết rành mạch trên các quyển sách tâm đắc.
Yêu tu không giống như nhân tu về khoản này, giỏi về ghi chép, nhất là mỗi tộ đều có một chi huyết mạch khác nhau, một ít pháp môn đều là sau khi thức tỉnh huyết mạch mới được tương truyền lại, gần như rất ít để lại ghi chép.
Thậm chí, các chủng tộc khác nhau đều có phương thức đột phá khác nhau giống như trời với đất vậy, ví dụ như Tước tộc cùng với Khuyển tộc, Hùng tộc với Quy tộc, đều hoàn toàn bất đồng, thậm chí còn có phương thức đột phá trái ngược nhau.
Nói ngắn lại, giữa yêu tu khác với yêu tu, có đôi khi so với người còn khác còn nhiều hơn.
Nhưng.......
Tới cũng tới rồi.
Nàng cũng không thể dừng lại được.
Ai bảo hiện tại nàng lại có huyết mạch truyền thừa chứ.
Nàng nội coi linh lực của mình, nhìn tiểu đan màu son chậm rãi xoay tròn hấp thu linh lực trong cơ thể nàng.
Ngẫu nhiên sẽ có một vài cỗ linh lực hỗn loạn, cũng chỉ giống như dòng suối nhỏ bé không có gì đáng kể bị con sông lớn bôn ba nghiền qua.
Lấy tri thức nông cạn của Nam Nhứ, nàng cũng biết ——
Yêu đan của yêu tu, là ngưng tụ toàn bộ tu vi của yêu tu.
Cho nên nàng đột phá, có phải là chỉ cần làm cho yêu dan này an no là được đúng không?
Nàng thử chủ động di chuyển linh lực trong cơ thể đi tới cung cấp cho tiểu đan màu đỏ hồng.
Dưới sự trợ giúp bởi ý thức của nàng, tốc độ hấp thu linh lực của tiểu đan kia hiển nhiên là càng nhanh thêm vài phần, sau khi hấp thu được một đoạn thời gian, nàng rõ ràng nhìn thấy tiểu đan lớn thêm mấy vòng.
Ăn, béo lên?
Nam Nhứ tiếp tục dùng linh lực đút cho nó.
Đút được một hồi, tiểu đan kia đột nhiên lại béo thêm một chút.
Nó chủ động dừng hấp thu linh lực, mà giữa Nam Nhứ với nó lúc này lại cảm thấy một loại cảm ứng vi diệu.
Giống như là ai cũng đều có thể cảm giác được mình có đói khát hay không, nàng cảm nhận được yêu đan của nàng, vừa rồi rất đói bụng, lúc này cũng được ăn no.
Nàng lại kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát.
Nhưng cáu gì cũng đều không chờ đến.
Yêu đan vẫn không nhúc nhích, linh lực trong cơ thể cũng dần dần tràn đầy, lại bắt đầu hỗn loạn mà đánh nhau ở trong kinh mạch nàng.
Nam Nhứ không thể hiểu được: Rốt cuộc sao lại như thế này a? Không đột phá, cũng phải cho nàng một tin chính xác chứ?!
Nàng chịu đựng đau đớn trong kinh mạch, dò ra một tia linh lực đến xung quanh yêu đan.
Nàng đang chuẩn bị thử đút nó tiếp, không nghĩ tới còn chưa đụng vào tiểu đan, nó bỗng nhiên đem đống linh lực vừa cắn nuốt phun ra!
Linh lực đã trải qua rèn luyện của nội đan, dạy nặng như là dung nham.
Linh lực như núi sóng thần, chỉ trong nháy mắt nghiền qua toàn bộ kinh mạch nàng, đồng thời còn nghiền qua khắp người nàng.
Kinh mạch nàng dường như bị xé râch vô cùng nặng, xương cốt nàng như bị trải qua lễ rửa tội bởi dung nham, chảy ra tạp chất đen nhánh có mùi thúi.
Trước một giây bị đau quá mà ngất xỉu, Nam Nhứ lỗi thời mà nghĩ đến đến ——
Này......Là tẩy tinh phạt tủy trong truyền thuyết ở trong sách đây sao?
Thì ra thần thú cũng phải tẩy tinh phạt tủy a.
Nhưng nàng sao lại đột phá ở bên cạnh Lê Vân! Nàng sẽ không bị biến thành nguyên hình ở bên cạnh Lê Vân chứ!!!
Nam nhứ đau đến nhăn mày, trên mặt còn hiện ra biểu cảm hoảng sợ.
Rồi sau đó, nàng ngã trên mặt đất, hoàn toàn đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
.........
Lê Vân nhìn hỏa linh khí tụ tập ngay trước mắt, nhíu mày thật sâu.
Hỏa linh khí này gần như hình thành thành một mắt gió lốc, Nam Nhứ ở chính giữa gió lốc......Không biết có thừa nhận được một cỗ lực lượng khổng lồ này hay không.
Càng không ổn chính là, linh thạch để duy trì bí cảnh bên trong Diệu Dương Cốc vốn dĩ đã không tính là đầy.
Sau khi nàng hấp thu một vòng linh khí, sa mạc ở xung quanh lập tức bị rút đi ngụy trang, biến thành bùn đất bình thường.
Đợi cho nàng hấp thu như vậy, chỉ sợ là bí cảnh này muốn duy trì cũng không được.
Hắn lấy thạch truyền âm ra nói một lời, nhấp môi xe một lá bùa, tăng thêm tầng bảo hộ ở phía trên, ngăn cách sự thăm hỏi ở bên ngoài, cho dù tu sĩ Hóa Thần kỳ tới cũng không có cách nào nhìn thấu.
Vừa mới gia cố xong, một người xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Kiếm quân.”
Người tới hành lễ với hắn, có nề nếp nói: “Vãn bối là Lục Thiên Chỉ đệ tử của Xích Đan Phong, năm nay là chủ khảo của tiểu khảo Thái Huyền Tông.”
Giới thiệu xong thân phận, Lục Thiên Chỉ nhìn hắn: “Bí cảnh ở đây có điều muốn sụp xuống, ta nhìn linh khí, gần như có liên quan đến người ở trong vòng bảo hộ này, ngài có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì được không?”
Lê Vân nhàn nhạt nói: “Nàng đang ở đột phá.”
“Đột phá?”
Gương mặt chất phác của Lục Thiên Chỉ hiện lên có chút hoang mang: “Nếu ta nhớ không lầm, các đệ tử hôm nay tiến vào trong cốc hẳn đều là Luyện Khí kỳ.”
Đệ tử Luyện Khí kỳ đột phá……
Sao lại có một trận lớn như vậy?
Lục Thiên Chỉ lại hành lễ: “Kiếm quân, vãn bối có chức trách ở nơi này, xin hãy cho ta tiến vào trong đó để điều tra.”
“Lúc này không tiện để cho ngươi điều tra.”
Lê Vân dừng một chút, cự tuyệt nàng, lại nói: “Đệ tử đột phá sinh ra tổn thất đối với tông môn, một mình ta sẽ gánh chịu.”
Nếu nói đến trên phần này, nếu là người tinh thông thì nên bán một cái mặt mũi cho Lê Vân, thoái nhượng một bước.
Nhưng tính cách của Lục Thiên Chỉ lại vô cùng tích cực.
Nàng truy vấn nói: “Kiếm quân, đệ tử Luyện Khí kỳ đột phá, có gì không tiện để điều tra? Ta cũng sẽ không quấy rầy……”
“Ngàn chỉ!”
Lời nàng nói còn chưa dứt, một người từ trên không trung vội vàng lao xuống.
Lục Thiên Chỉ nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, hơi hơi sửng sốt, lại quy quy củ củ mà hành lễ nói: “Sư phụ.”
Người tới đúng là người mà Lê Vân vừa mới truyền âm, Ô Đại Sài.
Ô Đại Sài thở hồng hộc xua xua tay về hướng Lục Thiên Chỉ: “Việc này ngươi không cần truy cứu, muốn bồi bao nhiêu tiền cứ giao cho ta, đừng quấy rầy tiểu sư muội của ngươi đột phá.”
“Người bên trong…… Là tiểu sư muội?”
Lục Thiên Chỉ du lịch ở bên ngoài một đã lâu, sau bị Thái Huyền Tông kéo về làm chủ khảo, cũng chưa chính thức chạm mặt Nam Nhứ.
Sắc mặt nàng mang theo chút áy náy: “Ta thấy tiểu sư muội vậy mà chưa nhận ra…… Tiểu sư muội có phải sẽ không cao hứng hay không a?”
Khí định thần nhàn, gặp nguy không loạn, chủ khảo có thể không nháy mắt mà đồng thời vớt tám đệ tử từ trong đầm lầy đi ra, lúc này lại co quắp bất an mà đỏ mặt.
Ô Đại Sài biết tính tình dễ dàng tự trách của đại đệ tử, nói: “Không có việc gì, tiểu sư muội của ngươi không phải là loại người này.”
Lục Thiên Chỉ vẫn bất an mà nhìn tầng tầng linh khí trung gian ở phía kia.
Nàng nói: “Vậy, ta xem tình huống của nàng như thế nào, có thể hỗ trợ gì được hay không……”
Ô Đại Sài trừng nàng: “Có ta ở đây, cần ngươi hỗ trợ cái gì?”
Lục Thiên Chỉ rũ đầu: “Sư phụ đã dạy là...”
Có Ô Đại Sài ở đây kiềm chế Lục Thiên Chỉ, Lê Vân ở đằng kia, một khắc cũng không ngừng mà nhìn chằm chằm động tĩnh ở bên trong.
Hắn phát hiện linh khí dao động xung quanh dần dần thu nhỏ, mà linh khí hình thành mắt gió bão cũng chậm rãi bình ổn.
Sau khi linh khí tản ra, hiện lên hình dáng thiếu nữ đang đả tọa ở bên trong ——
Tóc dài của nàng không biết từ khi nào rơi rụng, rối tung ở trên vai.
Cỗ sương mù quanh thân làm cho người ta nhìn không rõ khuôn mặt của nàng cũng đã được trừ khử không còn, lộ ra sức sống của linh khí bừng bừng trên người nàng, phảng phất như mưa xuân tẩy qua dãy núi xanh tươi.
Sự mơ hồ kia, bình thường đập vào mắt đã quên di khuôn mặt, lúc này giống như một lối vẽ được miêu tả tỉ mỉ tinh tế, mày cong trán ve, mặt ngọc môi đỏ, không một chỗ không linh, không một chỗ không đẹp.
Tuy Lê Vân trước nay không để ý diện mạo bên ngoài của người khác, cũng vì thế mà nhìn nàng trong chớp mắt.
Tiếp sau, hắn trông thấy trên đầu thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện hai cái tai xù lông.
Hai tai thú hơi bay theo gió, không bao lâu, trên khuôn mặt bình tĩnh của thiếu nữ trong thoáng chốc toát ra thần sắc thống khổ cực độ, đả tọa cũng vô pháp duy trì, vô lực mà ngã trên đất, một tiéng kêu r3n, sau đó không còn tiếng động.
Trong lòng Lê Vân căng thẳng.
Hắn nhanh chóng cởi áo ngoài, bao nàng lại, ôm vào trong ngực.
Hắn giơ tay, bài trừ đi hai tầng phòng hộ dày nặng.
Thấy Lê Vân ra, Ô Đại Sài cùng Lục Thiên Chỉ đồng thời nhìn về phía hắn.
Hắn chặt chẽ bảo hộ người ở trong ngực, nhìn về phía Ô Đại Sài, sắc mặt lạnh như băng: “Nơi này không tiện, cần phải mang nàng về Xích Đan Phong.”
Tức khắc, biểu tình của Ô Đại Sài cũng ngưng trọng lên.
……
Hai người cấp tốc chạy về Xích Đan Phong, Lục Thiên Chỉ nhìn theo bọn họ, tuy có khó hiểu nhưng vẫn còn nhớ rõ chức trách trông coi Diệu Dương Cốc của mình, không dám lơi lỏng, cho nên không thể cùng đi.
Sau khi tiến vào Xích Đan Phong, Ô Đại Sài vào phòng đan, vẫn cảm thấy chưa được an toàn cho lắm, nên dứt khoát để cho Lê Vân ôm người tiến vào trong không gian giới tử.
Ở trong không gian giới tử, Ô Đại Sài cũng thấy rõ hai tai thú xuất hiện trên đầu Nam Nhứ, cũng khó khăn.
Hắn nói: “Hiện giờ nàng…… Là nửa yêu hóa hình, là người, cũng là thú.
Theo lý mà nói, nàng đáng nhẽ không phải là như vậy.”
Yêu thú có huyết mạch thuần khiết, lúc đột phá đều sẽ biến trở về hình thú, không giữ lại nhân thân.
Dù Ô Đại Sài cũng chưa nghiên cứu qua yêu thú, nhưng nói như thế nào cũng là đan tu, trên phương tiện này cũng có hiểu biết ít nhiều.
Nửa yêu rất khó tu luyện, cho dù có tu luyện được, cũng không có khả năng cắt tự nhiên giữa nhân thân với hình thú ——
Từ trước đến nay Nam Nhứ có khả năng cắt ngang tự nhiên như vậy, tất nhiên là do huyết mạch thuần khiết.
Ô Đại Sài bắt mạch cho nàng, lại dùng linh lực thâm nhập vào cơ thể nàng.
Hắn chau mày, phỏng đoán nói: “Tám phần là do dược tính từ trước còn sót lại quấy phá trong cơ thể nàng.
Lúc trước nàng dùng Hóa Hình Đan, lại ngâm hoặc là dùng dược vật gì đó để che lấp hơi thở yêu thú trên người, ngụy trang thành nhân tu…… Lúc này đột phá, chẳng thành cái gì mà lại thành một người nửa yêu.”
Ánh mắt Lê Vân lạnh một phần, nói: “Nàng đã hoàn thành đột phá?”
Ô Đại Sài nói: “Nhìn dáng vẻ là hoàn thành, đã kết thành yêu đan.
Nhưng mà vết thương cũ trong cơ thể nàng quá nhiều, còn sót lại dược tính cũng quá nhiều.
Lần này đột phá tẩy tinh phạt tủy, cũng không rửa sạch được.”
Lê Vân hỏi: “Làm thế nào để rút hết dược tính này ra?”
Ô Đại Sài lắc đầu: “Dược tính này đã thâm nhập vào cốt tủy nàng, hỗn tạp nhiều loại dược nặng, không ít dược vật của Ma giới, tuy ta có thể phân biệt ra được nhưng lại không chẩn trị được.
Dược tính còn sót lại trong cơ thể nàng đã là một cuộn chỉ rối, rút dây động rừng, nếu là nhổ dược sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng.
Phương pháp châm cứu, có lẽ có thể thử một lần, hiệu quả chỉ sợ là rất nhỏ.
Biện pháp tốt nhất, vẫn là chờ nàng mỗi lần tấn giai, yêu đan của nàng sẽ tự thay nàng tẩy tinh phạt tủy, thanh trừ sạch sẽ.”
Lê Vân nghe xong, trầm mặc một lúc lâu: “Trước khi dược tính còn chưa nhổ ra được, có phải nàng…… Ngày ngày như cũ vẫn còn phải chịu những đau khổ này tra tấn?”
Ô Đại Sài gật đầu, thở dài nói: “Hóa Hình Đan vốn là dược vật cực kỳ cương mãnh, nếu yêu thú dùng, không đến ba năm, sẽ là dầu hết đèn tắt……Tiểu nha đầu có thể sống sót, đầu tiên là do huyết mạch thần thú của nàng cường hãn, thứ hai là nàng vừa vặn đụng phải ngươi.”
Ô Đại Sài nhìn trên Nam Nhứ hôn mê ở trên giường, lại nhìn nhìn Lê Vân đang canh giữ ở bên cạnh, khó được cảm thấy gương mặt này của Lê Vân thuận mắt đi vài phần.
Hắn nói: “Ngươi nghĩ nhiều cũng vô dụng, không bằng sớm một chút tìm ra người sau lưng,”
Ô Đại Sài xem xong bệnh cho đồ đệ, khí thế vựng vàng khi xem bệnh cũng không giả vờ nổi nữa.
Hắn nghiến răng: “Không biết là thằng nhãi rãnh nào, nhẫn tâm như vậy!”
Lê Vân đứng ở sụp trước, lẳng lặng mà nhìn Nam Nhứ trong chốc lát.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay về hướng Ô Đại Sài.
“Ô phong chủ,” hắn ngước mắt, trong mắt hiện lên không rõ hỉ nộ, “Còn thỉnh ngươi…… Chẩn bệnh hàn độc này một phen thay ta.”
Ô Đại Sài đặt tay lên mạch hắn, một lát sau nói: “Ngươi đã tốt hơn phân nửa rồi, đáng nhẽ nên khôi phục đến tu vi Nguyên Anh, vì sao hiện tại ngươi vẫn là Trúc Cơ kỳ?”
Lê Vân vẫn chưa nói chuyện.
“Còn lại hàn độc,” hắn hỏi, “Còn bao lâu?”
Ô Đại Sài nói: “Hiện giờ hai tháng ngươi đã khôi phục thành như vậy, là bởi vì một tầng hàn độc nông bị thanh trừ sạch sẽ.
Còn lại độc, giống như dược tính trong cơ thể Nam Nhứ vậy, sớm đã thâm nhập vào cốt tủy.
Băng dày ba thước không chỉ vì một