Tai nạn luôn đến trước khi âm mưu.
Một bộ mắt chó của Lục Tinh Trầm rũ xuống, bộ dáng hết sức đáng thương.
Nếu không phải chứng kiến qua bộ dạng lúc trước của anh, Đồng Thanh Duyệt đều phải thay anh trách trời thương dân.
“Chị.”
Lại là một tiếng gọi thân thiết.
Đồng Thanh Duyệt từ trong sững sờ khôi phục hồi lại tinh thần, nhợt nhạt cười: “Miệng vết thương còn đau không?”
“Không đau.” Lục Tinh Trầm Ngồi ở trên giường bệnh giơ lên mặt mày, “Chị, chúng ta về nhà được không.”
Về nhà được không.
Đồng Thanh Duyệt đau lòng, nhưng cô không thể nói rõ.
Cha mẹ nuôi nhiều năm đang ở cùng bệnh viện nhưng tầng dưới, đang thăm con trai là Lục Việt, bên kia có sự quan tâm rõ ràng, nhưng bên này chỉ để lại cho Lục Tinh Trầm không khí lạnh băng.
Có lẽ đối với Lục Tinh Trầm mà nói, cô nhi viện không phải bóng tối, ngược lại có thể là ánh sáng thật sự.
Một lúc lâu sau, Đồng Thanh Duyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em mang anh về nhà.”
Vệ sĩ nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện, Đồng Thanh Duyệt mang theo Lục Tinh Trầm từ thang máy tư nhân, trực tiếp đến bãi đỗ xe ngầm, công việc bảo mật kín đáo.
Xe chạy qua đoạn đường quen thuộc, rất nhanh đã tới biệt thự.
Một nơi mà không thể được gọi là nhà.
Lại lần nữa cùng Lục Tinh Trầm đứng trước biệt thự, nội tâm Đồng Thanh Duyệt trăm mối cảm xúc đan xen.
Mọi thứ dường như không thay đổi, nhưng lại có thay đổi thật lớn.
Cô không biết Lục Tinh Trầm đang chuẩn bị bày mưu tính kế gì sau lưng, tại sao khi gặp tập kích còn phải giấu giếm mọi người, cả kể là Lục Hoa tàng và Ngô Mạn Nhu. Cũng không biết lần này anh bị thương có thể tốt lên không hảo, chờ đến khi tốt lên rồi lại muốn làm cái gì.
Quá nhiều câu hỏi ở đáy lòng trào ra, làm cho Đồng Thanh Duyệt lần đầu cảm nhận được cảm giác nặng nề ở trong đó.
Trong suy nghĩ, một tay người ôn hoà hiền hậu nắm lấy cô.
Đồng Thanh Duyệt hơi ngẩng đầu, đối diện với khóe miệng cong hình cung của Lục Tinh Trầm.
Giống như cách xuất hiện của rất nhiều nam chính trong tiểu thuyết, sau lưng anh có ánh mặt trời chiếu xuống, làm nổi bật cả người anh toát ra khí nhu hòa không ít.
Có lẽ, chuyện lần này, sẽ là một bước ngoặt tốt cho anh ta.
Đồng Thanh Duyệt nghĩ.
Vì kéo dài bảo mật, vệ sĩ vẫn là tìm cái lý do để sa thải tất cả người giúp việc trong nhà, cho bọn họ một khoản tiền không nhỏ để họ rời đi, không muốn đi cũng có thể đi nghỉ phép, chờ thông báo sau có thể trở về.
Chỉ cần một giờ, ngoại trừ vệ sĩ ở ngoài ra, trong biệt thự lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người.
Hoàng hôn nghiêng về phía tây, hoàng hôn nhanh chóng buông xuống.
Đồng Thanh Duyệt ngồi trước máy tính biên tập lại văn kiện, thế nhưng chính là không cách nào chuyên chú được.
“A Trầm, anh thật sự không nghỉ ngơi sao?” Cuối cùng, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở bên cạnh.
Lục Tinh Trầm cằm dưới, cứ si ngốc nhìn chằm chằm cô như vậy, như đang nhìn bảo vật hiếm có gì đó, ngay cả đôi mắt đều không nỡ chớp vài cái.
Bị nhìn chằm chằm lâu rồi, ít nhiều cũng có chút không tự nhiên.
Đồng Thanh Duyệt cố kỵ đến trên người Lục Tinh Trầm còn vết thương, bất đắc dĩ nói: “Bên em có lẽ còn cần chút thời gian xử lý công việc một chút, anh đi ngủ trước được không.”
“Anh muốn giúp em.” Lục Tinh Trầm lời ít mà ý nhiều.
Trong mơ hồ, trong đáy lòng Lục Tinh Trầm có cảm giác rất sâu.
Hình như anh đã thật lâu thật lâu, không có nhìn người trước mặt ……
Cái loại cảm giác này, phảng phất giống như cách một thế hệ.
Nói trắng ra, Đồng Thanh Duyệt lại nhìn công việc trong máy tính, chợt không thể khống chế cười ra tiếng.
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta cùng nghỉ ngơi.”
Đồng Thanh Duyệt theo bản năng vươn tay, muốn xoa xoa đầu “ bảo bối ngoan “trước mắt, nhưng khi tay nâng lên giữa không trung bỗng cứng lại.
Cô đây là đang làm gì vậy……
“Khụ, cái kia……” Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay Đồng Thanh Duyệt phảng phất như bị điện giật, đánh vào ngực cô cũng run lên.
Lục Tinh Trầm vốn cách không trung không trung còn có một khoảng cách, lại chủ động dựa sát lại.
Không phải để cho cô sờ đầu, mà là nắm tay cô đặt ở trên mặt mình.
Cảm giác như điện giật lập tức khiến Đồng Thanh Duyệt rút tay về!
Tay thu về, tim đập nhảy bùm bùm không ngừng.
Lục Tinh Trầm lộ ra bộ diệu ngoan ngoãn, nhấp môi mỉm cười, nhất là đôi mắt đen sáng ngời kia, giống như đang nói ra ngàn vạn câu tình cảm câu người.
Nhất thời, Đồng Thanh Duyệt choáng váng.
Làm sao cô cảm thấy…… Lục Tinh Trầm bị bệnh thì càng hấp dẫn hơn?
Chó con*?
(*Chó con =小奶狗: chỉ những chàng trai thích lái may bay, thích yêu chị gái hơn tuổi. Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần ( kiểu ngây thơ vô số tội ý), và còn hay ghen ( ghen nhưng mà cũng vẫn rất đáng yêu). Đối với những chàng cún con thì người yêu là trung tâm vũ trụ ( gọi dạ bảo vâng lễ phép ngoan nhất nhà -gg)
Đồng Thanh Duyệt trong óc bỗng nhiên nhảy ra ba chữ tới.
“Chị, vết thương trên người em có chút đau, chị có thể giúp em nhìn xem có chảy máu không?”
“Hả? À, ừ.”
Đồng Thanh Duyệt ngốc ngốc gật gật đầu.
Nhưng mà giây tiếp theo, cô đã nổ tung!
“Anh cởi quần áo làm gì?!”
“Nơi này, có thương thương.”
Lúc nói chuyện, Lục Tinh Trầm đã cởi mấy cúc áo.
Trong lúc bệnh, Lục Tinh Trầm gầy ốm đi không ít, ngay cả xương quai xanh của anh cũng cực kỳ rõ ràng, nhưng giơ tay nhấc chân so với trước kia càng thêm trêu người, lớn mật!
Đồng Thanh Duyệt hút mũi, xoay đầu, mò mẫm cài nút cho anh.
“Đợi lát nữa em bảo hai trợ lý vệ sĩ của anh tới xem cho anh, nhưng em nghe bác sĩ nói miệng vết thương của anh sắp khỏi rồi, hẳn là sẽ không đột nhiên chảu máu.”
Lại nhìn xuống, mũi cô liền chảy máu.
Đồng Thanh Duyệt ở trong lòng thầm mắng chính mình không có tiền đồ, đôi tay sờ soạng lại rơi vào một đôi lòng bàn tay ấm áp.
“Chị thật thú vị.” Lục Tinh Trầm cười, “Chúng ta không phải là rất thân mật quan hệ sao?”
Nghe vậy, Đồng Thanh Duyệt thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết!
Cô cho rằng Lục Tinh Trầm bị thương đầu óc, không có chỉ số thông minh nào đáng nói, có lẽ ngay cả rất nhiều chuyện cũng đều không nhớ rõ, nhưng hiện tại xem ra……
Anh dường như đã đều nhớ rõ gì đó.
“Ách, quan hệ giữa chúng ta đúng là rất thân mật, nhưng là quan hệ rất thân thiết của người nhà, không giống như anh nói, kỳ quái như vậy.”
Đồng Thanh Duyệt hồ mồm nói lung tung, một mặt cũng là vì thăm dò.
Ngay khi lời nói ở rơi xuống đất, ánh mắt Lục Tinh Trầm tối sầm lại, nhưng không có cảm giác áp bách hít thở không thông.
Tầm mắt anh rũ xuống, cúi đầu nói: “Không phải chị đã nói muốn vĩnh viễn bảo vệ em, không để cho em bị bất cứ kẻ nào làm tổn thương, chỉ thích một mình em thôi sao.”
“Chị……” Đồng Thanh Duyệt ảo giác trong nháy mắt, Lục Tinh Trầm trở nên càng nghiêm trọng hơn.
Ảo giác chung quy cũng chỉ là ảo giác.
Khi Lục Tinh Trầm một lần nữa nâng ánh mắt lên, loại ảo giác không tốt này liền không còn sót lại chút gì.
Anh cười: “Em chỉ nói đùa với chị thôi.”
Đồng Thanh Duyệt không nói tiếp, chỉ là không nói một lời nhìn Lục Tinh Trầm.
Trạng thái hiện tại giữa bọn họ, phảng phất như đánh cờ, âm thầm lôi kéo.
“Chị, em có thể ôm chị ngủ không?” Lục Tinh Trầm để lộ ra vài phần vẻ mặt ủy khuất, “Lúc hôn mê, em vẫn luôn nằm mơ, em mơ
thấy chị nói muốn cùng em đồng quy vu tận*, còn nói muốn cùng em cả đời này sẽ không gặp lại nhau nữa, nói hận em.”
(* cùng đến chỗ chết)
“Em, còn mơ thấy chị chảy rất nhiều máu, em rất sợ, giống như khi còn nhỏ người phụ nữ kia đối đãi với em như vậy…… Không đúng, so với lúc đó còn sợ hãi hơn.”
“Nếu có một ngày chị phải rời đi, em có thể sẽ không sống nổi.”
Lục Tinh Trầm tiến lại gần, ánh mắt đảo qua ở khóe miệng Đồng Thanh Duyệt, nhìn lâu rồi, lại có chút xuất thần.
“Chị……”
Khuôn mặt không thể bắt bẻ chậm rão phóng to ở trước mắt, cho đến khi một khắc cuối cùng, Đồng Thanh Duyệt mới từ kinh ngạc thanh tỉnh.
Theo bản năng, duỗi tay che miệng Lục Tinh Trầm lại!
“Chị là chị của em, em làm cái gì đều phải có sự đồng ý của chị mới được, chị nói không được thì em không thể đến gần như thế, biết không?”
Lời nói dưới tình thế cấp bách thốt ra, Đồng Thanh Duyệt hoàn toàn bỏ qua sự ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến.
Cuối cùng, Lục Tinh Trầm mới chậm rãi ngồi thẳng trở về, đáy mắt lộ ra vài phần chưa chỏa mãn.
Mím môi mỏng, âm thanh ôn nhu nói: “Chị, em buồn ngủ.”
Đồng Thanh Duyệt bị trêu chọc suýt nữa mất đi tâm trí, nghe nói như vậy cơ hồ như trút được gánh nặng.
Cô vội vàng gật đầu: “Buồn ngủ là tốt, buồn ngủ là tốt, buồn ngủ thì chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Ngủ cũng tốt, có thể tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ, sau này phải dùng cách gì để đối đãi với Lục Tinh Trầm.
Lục Tinh Trầm vốn tưởng rằng trí nhớ có chút tổn thương sẽ dễ nắm bắt hơn, nhưng thực tế rất nhanh cô bị vả mặt.
Lục Tinh Trầm ngoại trừ trở nên có chút dính người ra, nên nói một câu cũng không ít.
Lần này, Lục Tinh Trầm vẫn như cũ sau khi Đồng Thanh Duyệt lên giường ngủ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp bò lên giường.
Anh rất cẩn thận kéo chăn đắp lên, lại giơ tay ôm eo cô, sau một hồi thăm dò, mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một giờ qua đi.
Đồng Thanh Duyệt căn bản ngủ không được.
Đưa lưng về phía Lục Tinh Trầm, cô có loại cảm giác như trước kia bị gông cùm xiềng xích.
Đối mặt với Lục Tinh Trầm, nhìn thấy bộ dạng nhu nhuận ngoan ngoãn của anh, lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác trìu mến.
Thật giống như đang đối mặt với một con nhu nhược đáng thương, muốn cho người ta đem lông xù xù của anh ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nhỏ giọng nói nhỏ quan tâm.
Đêm sâu vô cùng.
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Đồng Thanh Duyệt cẩn thận trở mình, tinh tế nhìn Lục Tinh Trầm trước mắt, trong đầu có từng màn phim truyền hình luân phiên.
Căn cứ vào trí nhớ, ngày Lục Tinh Trầm được nhận nuôi, cô và anh đều vô cùng cao hứng, luôn cảm thấy thế giới rốt cục cũng có màu sắc chiếu vào, những ngày tháng sắp tới nhất định cũng sẽ ấm áp trong suốt.
Cho đến khi Lâm Mặc Nhiên xuất hiện, loại hoàng tử vốn đã sống trong hoàn cảnh ấm áp này, trong nháy mắt đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của cô.
Cùng lúc đó, Lục Tinh Trầm cũng đang lặng lẽ thay đổi.
Đến cuối cùng, cô mới phát hiện anh trở nên cực kỳ cố chấp, cái loại bệnh trạng thích này đã thâm nhập vào xương cốt, cũng đủ đè bẹp tuyến tâm lý của một người.
“Duyệt Duyệt……” Trong lúc ngủ, Lục Tinh Trầm nói mớ.
Đồng Thanh Duyệt chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vén mái tóc buông xuống trước trán Lục Tinh Trầm lên.
Xung quanh vết thương đỏ thắm một mảnh, cho dù ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, cũng có thể thấy rõ ràng được.
“Nếu anh tin tưởng em như vậy, vậy lần này để cho em thực hiện lời hứa lúc trước, bảo vệ anh thật tốt.”
Trong lời nói ôn nhu, Đồng Thanh Duyệt cũng không tự giác nổi lên buồn ngủ.
Chỉ là, trước khi ngủ một tin nhắn gửi tới, phá vỡ cơn buồn ngủ của cô.
Avatar Lục Việt có một cột, có một con số bắt mắt: 3.
“Lục Tinh Trầm đã trở về?”
“Không phải tôi nói cô, lần này cô thật sự có vấn đề rất lớn, Đại Thạch vốn dĩ sắp bị cô làm chết rồi, hiện tại lại sắp bị cô hù chết.”
“Ngày mai tốt nhất cô mang theo rổ hoa quả tới đây, phóng viên đều chặn cửa viện lại.”
Nhìn tin nhắn liên tiếp, mí mắt Đồng Thanh Duyệt bỗng chốc nhảy xuống, rất nhanh bình tĩnh lại.
Lục Việt hẳn là không biết Lục Tinh Trầm trở về, cũng không biết chuyện anh bị thương, nếu không lúc này cậu ta chính là hai tay hai chân đều bị quấn băng vải, thạch cao, cũng sẽ suốt đêm bò trở về xem kịch vui.
Đồng Thanh Duyệt nhìn thấy danh bạ lại có thêm một người xin làm bạn tốt.
Đối phương ghi chú: “Tôi là Đại Thạch, là người đại diện của tiểu tử Lục Việt chết tiệt kia, muốn nói lời xin lỗi cô biên kịch.”
Bởi vì vừa rồi đang bận việc khác, Đồng Thanh Duyệt căn bản không chú ý tới xin của bạn tốt, lúc này lại nhìn, Đại Thạch đã xin hơn mười lần.
Quả nhiên sốt ruột.
Chẳng bao lâu, cô nhấn vào đồng ý.
Một tin nhắn ngay lập tức được gửi đến.
“Ban ngày ở bệnh viện là tôi lỡ miệng, tôi cũng là bị tiểu tử kia tức đến hồ đồ, Đồng tiểu thư ngàn vạn lần xin cô đừng tức giận nha!”
“Ừ, tôi không tức giận, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Tin nhắn gửi đi thành công.
Buồn ngủ lại lần nữa ập đến, Đồng Thanh Duyệt rất thành công sau một tiếng “Đinh” của điện thoại ring lên, hôn mê bất tỉnh.
Hoàn toàn không biết, người gửi tin nhắn trên điện thoại giờ phút này không ít hoảng loạn.
Tác giả có lời muốn nói: Lục Tinh Trầm, một nhân vật phản diện điên cuồng chuyển đổi qua lại giữa trắng và đen.