Editor: Thảo Bông
Beta: Dâu Tây ????
___________
Ăn tối xong, Tô Thanh Gia đem ảnh chụp hình xăm đặt trước piano, vừa nhìn vừa luyện đàn một hồi lâu.
Tiếng đàn khiến cô dần bình tĩnh lại sau khi nhận điện thoại, cô không biết lúc đấy mình bị làm sao nữa, tuy trước đó không lâu đã gặp người con trai này, nhưng đến một ngày, khi nhận được cuộc điện thoại đầu tiên trong hai năm của người đấy, cô vẫn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Cô phát hiện mình đã thay đổi, không giống với chính mình ngày trước, hồi tưởng lại tiếng thút thít trong điện thoại, cô cảm thấy hai má đều nóng hổi.
Mỗi một chữ tiếng Trung mà người con trai đó nói ra vô cùng rõ ràng, không có chút ngượng ngạo nào của người ngoại quốc. Cô không thể tưởng tượng được cậu đã dành bao thời gian, bao ngày tháng để tập luyện. Đối với cậu mà nói, những từ ngữ này không đem lại nhiều ích lợi.
Carlos nói ba chữ “Tô Thanh Gia” rất dễ nghe, lời yêu thương như được tạo ra từ sự kết hợp uyển chuyển giữa răng và môi, ẩn chứa một cảm xúc đặc biệt.
Nó như mang đến sự thanh ngọt dịu nhẹ của hoa sen, hương thơm nồng nàn của hoa quế tam thu.
Ngọn lửa bị dập tắt trong lòng đã lâu, trong giây phút cậu gọi tên cô lại hừng hực cháy lên.
Một thứ tình cảm khác đang lan ra.
Tô Thanh Gia nhận thấy, cô muốn đến xem trận đấu của cậu, cô muốn gào thét cổ vũ cho chàng trai mang áo số 3, không chỉ dừng lại ở những năm tháng tuổi thơ trên sân cỏ, mà cô còn muốn hòa cùng biển người mênh mông trên sân chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng của cậu, sau đó vì cậu mà vỗ tay nồng nhiệt.
Giọng nói của cô sẽ hòa lẫn trong biển người, cứ như vậy nối tiếp từ trận này sang trận khác.
Tô Thanh Gia tự nói với bản thân, cô không nên trốn tránh, cô không thể mượn lý do “trọng sinh” để bóp méo tình cảm của bản thân.
Cậu có thể băng qua vạn núi nghìn sông, kiên trì nói với cô bằng ngôn ngữ quê hương cô, cậu có thể vì cô vượt muôn trùng nguy hiểm. Vậy tại sao cô lại không thể tiến thêm một bước?
Hóa ra trong một khoảnh khắc, cô lại muốn đi thêm một bước, sau đó nắm lấy tay cậu, cùng nhau đi đến chân trời góc biển.
___________
Giải bóng đá thanh niên toàn quốc là giải đấu song song với giải vô địch quốc gia Tây Ban Nha, các cầu thủ tham gia có độ tuổi chủ yếu từ 17 đến 19 tuổi. Phạm vi giải đấu được chia thành 2 cấp độ: cấp độ đầu tiên là giải đấu danh dự với tổng cộng 112 đội được phân thành 7 nhóm, mỗi nhóm gồm 16 đội. Cấp độ thứ 2 là giải đấu thường niên Tây Ban Nha, chia thành 17 nhóm, mỗi nhóm gồm 16 đến 18 đội.
Carlos sẽ tham gia mùa giải đầu tiên của giải đấu thanh niên.
Huấn luyện viên Pellet gây sốc khi để người chưa có thành tích như Carlos làm đội trưởng, từ trước đến nay ông không phải kiểu huấn luyện viên luôn giữ vững con đường của mình.
Ông hi vọng cầu thủ tài năng này sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào lồng ngực đối thủ.
Giải bóng đá thanh niên toàn quốc bắt đầu, mặc dù giải đấu này có ý nghĩa không lớn đối với các khán giả, nhưng đối với các câu lạc bộ mà nói, nó có ý nghĩa phi thường.
Điều này thể hiện tương quan sức mạnh trong việc đào tạo trẻ của các câu lạc bộ, có lẽ mai sau những cầu thủ này sẽ trở thành trụ cột của câu lạc bộ.
Người chiêu mộ cầu thủ và giám đốc điều hành câu lạc bộ sẽ đích thân ra trận, đứng ở một bên quan sát trận đấu.
Họ sẽ chọn ra những tài năng trong nhóm cầu thủ trẻ này, chỉ những cầu thủ có màn biểu diễn xuất sắc nhất mới được họ coi trọng. Trong hoặc sau mùa giải, họ sẽ kí hợp đồng với các cầu thủ, có người sẽ vẫn phải tiếp tục ở lại câu lạc bộ của mình, được chuyển lên đội B thậm chí là đội chủ lực, sau đó nhận được một hợp đồng lớn, một số người sẽ rời đi, câu lạc bộ sẽ xem xét tiền chuyển nhượng rồi gật đầu, không ai thấy tiền mà vẫn băn khoăn, trừ khi cầu thủ đó không thể thay thế được.
Nhưng để lựa chọn được như vậy là vô cùng khó khăn. Nhiều người vẫn phải ở đội trẻ, đợi đến tuổi, một bộ phận nhỏ sẽ lên U23, còn một bộ phận khác không thể tiến thêm được, nếu không đạt được yêu cầu của đội bóng thì cũng sẽ bị đá đi, chuyển sang một đội bóng khác.
Sau đó đợi đến khi lớn tuổi hơn, những khát vọng nóng bỏng một thời biến thành cơm áo gạo tiền, họ sẽ bắt đầu đi tìm con đường mưu sinh mới.
Không phải cứ chuyển nhượng là được coi trọng, đằng sau sau số tiền lương cao ngất đó chính là những nỗ lực không ngừng nghỉ.
Nếu không hợp với lối chơi và chiến lược phát triển của đội bóng thì bản thân sẽ rơi vào cảnh khốn khó, rất nhiều cầu thủ nắm giữ tư chất tự nhiên cùng sự sáng tạo đã bị dìm xuống vì thế.
Carlos cảm nhận được rõ ràng bầu không khí nặng nề và căng thẳng của đội bóng, đây là một trận đấu cực kỳ quan trọng, đây cũng là mốc khởi đầu sự nghiệp bóng đá chuyên nghiệp của họ, họ phải hết sức tập trung, chiến đấu hết mình.
Để chuẩn bị cho giải đấu đấu, Pellet xây dựng một sơ đồ chiến thuật lấy Carlos là trung tâm, để tất cả cầu thủ phối hợp chiến đấu với cậu.
Giải bóng đá thanh niên toàn quốc là một chặng đường dài, kéo dài từ tháng tám đến tháng tư năm sau, trận chiến diễn ra liên tục.
Ngay khi cuộc chiến đấu bắt đầu, Carlos là người đầu tiên thu hút được sự chú ý của khán giả, nguyên nhân không là gì khác, Carlos biểu hiện quá xuất sắc, dưới sự chỉ huy của cậu, đội bóng chiến đấu mạnh mẽ, đánh bại nhiều đội khác. Cuối cùng cầu thủ tài hoa hơn người này cũng đã được thể hiện sức mạnh bản thân trước mặt công chúng.
Tất nhiên, nhiều fan nữ bóng đá đến là để ngắm nhìn khuôn mặt đẹp với mái tóc màu vàng óng tựa Apollo [*] của cậu.
[*] Apollo: là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia.
Đối với chuyện này, Pellet rất vui vẻ, điều này khẳng định mắt nhìn người của ông rất tốt.
Không có đội bóng nào tuyển người vì vẻ ngoài, nhưng trong tình huống hai người có năng lực tương đương nhau, câu lạc bộ sẽ chọn người đẹp trai hơn.
Vì họ mang đến nhiều fan nữ cuồng nhiệt.
Fan nữ sẽ kéo thêm fan nam xem bóng đá, đây là một vụ trao đổi có lợi.
Mỗi ngày Carlos đều sẽ gọi cho Tô Thanh Gia để nói cho cô biết tình hình trận đấu mới
nhất, cậu miêu tả trận đấu tương đối đơn giản, đó là ai thua ai thắng, đội bóng giành thêm được mấy điểm, còn cầu thủ nào ghi bàn thì không nói đến, thời gian còn lại dùng để nói lời yêu thương.
Không sai, chính xác là nói lời yêu thương.
Anh chàng Tây Ban Nha hay đỏ mặt ngại ngùng này không biết học được kỹ năng tán tỉnh từ bao giờ, theo Tô Thanh Gia quan sát, chàng trai tóc vàng có khả năng phát triển các kỹ năng này đến mức hoàn hảo.
Tô Thanh Gia vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc, may mà nói chuyện qua điện thoại không thể nhìn thấy gò má đỏ ửng của cô, ngược lại nếu bị nhìn thấy gương mặt này cô sẽ lập tứ cúp điện thoại mà không nghĩ ngợi gì.
Tô Thanh Gia nghĩ, hai năm gần đây chắc Carlos ăn nhiều kẹo que cầu vồng quá nên tích tụ rất nhiều hương vị ngọt ngào, giờ bộc phát ra kết hợp với giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ, cô bị giọng nói của cậu mê hoặc, không thể thoát ra được.
Đương nhiên Carlos không phải đồ ngốc, bên cạnh có một người bạn tuy không đáng tin nhưng lại có nhiều bạn gái như Oleguer, chuyện cần biết cậu đều biết, tuy cậu còn nhỏ, nhưng có một thời gian dài ở cùng các anh lớn, nghe được không ít chuyện bậy bạ, dù chưa từng theo họ vào quán bar, nhưng trong phòng thay đồ không ai ra mặt ngăn cản họ bàn về mấy chuyện ấy nên chuyện gì cậu cũng biết một ít.
Hiện giờ ở U19 cậu thường bị trêu chọc là "Virgin"[*], lần đầu bị nói đến, Carlos đỏ mặt, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, các thành viên khác biết cậu còn nhỏ nên ngại, nhưng...
[*] Virgin: Xử nữ, xử nam.
Cũng bởi vì cậu ngại nên bọn họ đùa mới vui.
Carlos:......
Sau khi từ Philadelphia về, cậu vẫn chưa giặt chiếc áo sơ mi dính nước mắt của Bella mà treo nó ở trong tủ quần áo, sau khi tắm xong lau khô người lại mang nó ra mặc một lúc, cậu vẫn chưa mua điện thoại, mặc chiếc áo sơ mi đó chạy ra buồng điện thoại gọi điện, gọi xong lại treo áo sơ mi lên.
Có lúc cậu kích động đến mức muốn đem dấu ấn trước ngực áo ra liếm một cái, thế nhưng như vậy sẽ liếm sạch hết nước mắt của Bella mất, vì vậy cậu liền không động vào nữa.
Tô Thanh Gia:.........
Lúc này, hai người lại bắt đầu nấu cháo điện thoại, Louis nhìn Tô Thanh Gia cười khúc khích, lắc đầu một cái, thoáng đau lòng vì Lion, nhưng để học trò của mình được vui vẻ thì thâm giao gì đó tạm gạt sang một bên đi, ông vẫn có thể chịu được một cầu thủ đá bóng đầy mồ hôi..
Carlos vui vẻ mặc áo sơ mi trắng ra cửa, các thành viên khác cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ nói cậu thích rêu rao.
Khi cậu mặc sơ mi trắng, cơ bắp bị bó gọn bên trong, hình xăm trên ngực hơi lộ ra ngoài, càng làm nổi bật bờ vai rộng cùng với đôi chân dài của cậu.
Sau lần đầu tiên gọi điện cho Bella, Carlos cảm thấy dường như có gì đó không giống trước kia, tuy lúc cậu nói câu cuối cùng, Bella không trả lời, nhưng Carlos cảm thấy, hình như Bella đã dao động.
Cậu suy đi nghĩ lại, quyết định tối đó gọi cho quân sư quạt mo [*] Oleguer, Oleguer đã lọt vào đội chủ lực, nhưng vẫn không bỏ được tật xấu thích ra ngoài mỗi đêm, khi Carlos gọi cho anh, anh đang ôm mỹ nữ, nếm vị ngọt đến miệng đầy son.
[*] Quân sư quạt mo: người bày mưu kế, mách nước tồi, kém.
Ban đầu Oleguer vô cùng không vui, nhưng khi Carlos ú a ú ớ nói cậu với Tô Thanh Gia đã có tiến triển, ngọn lửa chính nghĩa trong lòng anh lập tức bùng cháy dữ dội vì Carlos, anh nói:
"Là anh em tốt, anh ủng hộ hành động của em một cách vô điều kiện, anh sẽ chuẩn bị thật tốt cho công cuộc chiến đấu của em, cung cấp đường lối chiến thuật tốt nhất, điều kiện là, khi hai đứa kết hôn rồi, đừng tìm anh đòi hồng bao ( lì xì)."
Sau khi nghe Carlos kể, Oleguer không dòm ngó đến người đẹp nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh mình mà hét to: "Khỉ thật, nhóc con chết tiệt, được đấy!", sau đó quay người ra ngoài ban công nói chuyện, bỏ lại người đẹp đang lăn lộn trên giường.
Oleguer nói với Carlos: "Anh thấy cô bạn gái bé nhỏ của em chắc cũng có ý rồi, không nói rõ là thích, nhưng thiện cảm ắt hẳn phải tăng gấp đôi, em xem, hai năm qua anh khuyên em không gọi cho cô bé, có phải là quyết định đúng đắn không, trước kia cô bé coi em là một thằng nhóc, nhiều năm không gặp em đã trưởng thành, cảm xúc thay đổi, bây giờ, anh có thể thấy một cây đuốc đang cháy lên, em sẽ thành công thôi."
Carlos khiêm tốn hỏi: "Vậy cây đuốc này cháy kiểu gì?"
Oleguer kiêu ngạo nói: "Cái này chỉ có thể hiểu nhưng không thể diễn tả bằng lời. Tóm lại chuyện là như vậy đấy, em hiểu là được."
Carlos: ".....Nói tiếng người."
Oleguer kiêu ngạo, hắng giọng nói: "Em gọi cho cô bé ấy nhiều vào, nếu cô bạn gái của em bắt đầu động lòng thì mỗi ngày đều muốn nói chuyện với em, bí kíp là nói thật tình cảm, nghe anh, người con gái nào cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt."
"Nhưng nó là cái gì mới được?"
"Cứ như thế này này..." Oleguer đột nhiên đổi giọng, "Bảo bối, anh nhớ em rồi, em nhớ anh chưa. Bảo bối à, đêm nay anh muốn em ngủ không yên, tim anh đau lắm rồi. Tình yêu à, đừng khóc, anh yêu mà, anh chỉ yêu mình em,..."
"Tút...tút...tút..."
Carlos cúp điện thoại.
Người đẹp bên kia giường ung dung bước xuống, đi tới ban công, tặng cho Oleguer một cái tát vang dội...
"Không thể ngờ anh lại là gay!!! Coi như mắt tôi bị mù!!!"
Mặt Oleguer trở nên ngơ ngác......Cái quái gì đang xảy ra vậy??????