Translator: Sangria.
Thời Thiện Cẩn nói vài từ ngắn gọn nên chẳng ai nghe thấy được.
Ninh Mông lại thấy Đỗ Lệ đi về phía trước.
Có thể do cô ta thấy sợ nên không đi quá xa, nên thu mình lại càng lúc càng nhỏ.
Quỷ mà sợ Thời Thích á?
Ninh Mông tựa như phát hiện ra một bí mật, về sau có lẽ cô phải ôm chặt đùi cháu trai cả này rồi, công năng miễn dịch quả thật lợi hại mà.
Thời Thích bước rất nhỏ, cậu đi cực kỳ cẩn thận.
Thời Thiện Cẩn nhìn cậu hăm chú, ông lặng lẽ gật đầu. Trong nhà họ Thời, Thời Thông và Thời Tuệ đều quá hấp tấp, hơn nữa còn bị em dâu chú hai nuông chiều nên có hơi cao ngạo.
Cái nghề phong thuỷ này, kiêu căng khinh thường là tối kỵ.
Hiện tại ông chưa có con nối dõi, chỉ e là về sau cũng chẳng có, kế thừa nhà họ Thời chỉ có thể hy vọng vào lớp dưới, người thích hợp cũng chỉ có Thời Thông và Thời Tuệ, mà hai đứa này lại khiến ông không vừa lòng.
Thời Thích mới đến này, trong lòng ông thấy khác lạ, lại có hơi bất an.
Ông về nhà đã xem qua tuổi và mạng Thời Thích, chỉ là mạng của cậu khi xem ra lại rất kỳ quái.
Từ tuổi thật và tuổi mà chú Ba cho ông mà tính, Thời Thích sinh năm dần, bát tự gặp Tỵ* định sẵn phải trở thành cô nhi. Cuộc sống hôn nhân không hoà hợp, người thân xa lánh, mệnh cả đời cô độc.
*Bát tự: Bát tự còn gọi là tứ trụ là bộ môn khoa học nghiên cứu về chu kỳ thịnh suy, cách khắc chế sinh hóa của ngũ hành... Đây là một hệ thống lý luận dự đoán vận mệnh con người hoặc hiện tượng thiên nhiên.
*Tỵ (ngôi sao thứ sáu trong địa chi): Trong địa chi của Thời Thích (tuổi Dần) xuất hiện Tỵ, dẫn đến trong cung mệnh xuất hiện vong thần, nên số mệnh Thời Thích rất xấu.
Nhưng hiện tại tình huống lại hoàn toàn trái ngược.
Lấy thái độ của mẹ đối với cậu, còn có bản thân ông mà nói, tuyệt đối sẽ không để cậu xảy ra chuyện bị người thân xa lánh.
Vận mệnh và hiện thực rõ ràng khác biệt, trong đó tất nhiên có biến cố.
Thời Thiện Cẩn thở dài, có thể do công lực ông không đến nơi đến chốn, không thể nhìn ra được bên trong có vướng mắc gì nên chỉ đành chăm chú quan sát cậu.
Trong lúc ông suy nghĩ, Thời Thích đã đi đến trước mặt Đỗ Lệ, nhưng cậu dừng lại.
Cậu cảm giác trước mặt mình dường như có cái gì khang khác, trực giác khiến cậu dừng bước.
Thời Thích theo bản năng quay đầu nhìn.
Ninh Mông cười híp mắt xua tay, ý bảo cậu đi qua đi.
Thực tế cô đang tám chuyện với hệ thống: “Làm sao mở được mắt âm dương vậy, đến giờ rồi mà thằng bé còn chưa nhìn thấy nữa, phải đưa nó đến trước mặt Bút Tiên sao?”
Hệ thống nói: “Đến lúc đó cô sẽ biết.”
Ninh Mông lẩm bẩm: “Sau này ta đi đâu cũng đưa nó đi theo, thế thì đỡ phải lo va trúng quỷ.”
Ngẫm lại hiện tại cô là một bà lão, không để ý một chút là có thể thăng thiên luôn, cần cẩn thận thì phải cẩn thận, lúc trước bà cụ cũng do va phải quỷ mà qua đời, cô không thể giẫm lên vết xe đổ đó được.
Cô vẫn cảm thấy bà cụ có phúc mà không biết hưởng.
Thời Thích cắn môi dưới, cuối cùng hạ quyết tâm nhấc chân đi về phía trước, cậu vừa mới đặt chân liền đụng phải thứ gì đó.
May là hình như cậu có chuẩn bị, chỉ hơi nghiêng ngả một chút, cậu lập tức lấy lại thăng bằng, sau đó trực tiếp lùi lại mấy bước.
Đỗ Lệ thì càng thảm hơn.
Cô ta thè cái lưỡi dài thét chói tai rồi che miệng lại, sau lưng cô ta có Thời Thiện Cẩn nên không dám di chuyển, chỉ có thể run như cầy sấy.
Cô ta thật sự rất sợ đứa trẻ này.
Nhưng trong lòng cô ta cũng có suy nghĩ thôi thúc, mau ăn nó, mau lột xác nó ra……
Đỗ Lệ chăm chú nhìn Thời Thích đang chẳng hay biết gì, ánh mắt cô ta lộ vẻ vô cùng đói khát, nhưng lại không dám tiến đến, mâu thuẫn tột cùng.
Thời Thích rõ ràng cảm giác được chân mình đụng phải thứ gì, cậu lập tức chạy thẳng về bên cạnh Ninh Mông, không dám đi qua đó nữa.
Ninh Mông nín cười, vỗ lưng cậu, miệng nói những lời thương xót: “Làm cháu trai cả bà sợ rồi.”
Thời Thích lén nhìn cô.
Mỗi lần bà nội nói ba chữ “cháu trai cả” này, cậu liền thấy hoảng sợ trong lòng, cũng chẳng hiểu vì sao lại thế.
Thời Thiện Cẩn nói: “Mẹ.”
Ninh Mông nhìn ông, ông nói: “Sau này mỗi ngày mẹ để nó đến dinh thự đi.”
Ông nhìn ra được Thời Thích là hạt giống tốt, để xem ông có thể dạy dỗ tốt cậu không, nếu cậu có thể có ích với nhà họ Thời thì không gì tốt bằng.
Ninh Mông đang định đồng ý nhưng thấy Thời Thích kéo ngón út cô, khẽ lắc đầu tỏ vẻ từ chối.
Cô liền nhớ ngay đến hai đứa bé hung dữ ở dinh thự bên kia.
Nếu không phải do bị Thời Thông và Thời Tuệ bắt nạt, e là Thời Thích cũng rất khó có thể trở thành bộ dạng tam quan bất chính trong truyện.
Cô nhíu mày, nếp nhăn trên mặt càng nhiều, “Để Thời Thông và Thời Tuệ tách khỏi nó.”
Thời Thiện Cẩn gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Ninh Mông lén nói với Thời Thích: “Đến dinh thự có thứ gì tốt thì cứ lấy, lấy về đây cho nội xem… Lần trước bà nội va phải quỷ, con phải thay bà nội lấy lại công bằng.”
Thời Thích: “……”
Cậu dường như cảm thấy bà nội quan tâm vế sau “lấy lại công bằng” hơn.
“Thập Thất biết rồi ạ.” Cậu ngoan ngoãn đáp.
Ninh Mông mừng rỡ cười toét miệng, xoa đầu cậu, nhịn không được ngâm nga: “Chao ôi cháu trai cả của bà……”
Thời Thích run run.
……..
Chủ nhiệm Vương ở ngoài cũng đã trở lại.
Ông cầm chặt di động, song vẫn còn rất sợ phòng học, ông ta đi chậm rãi từng bước một đến, dừng ở bên cạnh Thời Thiện Cẩn.
“Hiệu trưởng biết ý của ngài Thời nên bảo tôi dẫn ngài đi.”
Thời Thiện Cẩn gật đầu, ông vẫn chẳng để lộ ra vẻ mặt gì, chỉ đi tới đỡ Ninh Mông lên.
Chủ nhiệm Vương lập tức cùng với Lưu Ký đi trước dẫn đường.
Trên đường, chủ nhiệm Vương nói tiếp: “Chuyện xảy ra đã lâu, tuy hiệu trưởng nhớ rõ, nhưng nói cho cùng cũng không được nhìn thấy trực tiếp.”
Lúc trước ông ở phòng tài liệu thấy sót mất tài liệu một năm, vì tài liệu đó đã bị hiệu trưởng cầm đi rồi, chìa khóa ở két sắt trong phòng hiệu trưởng.
May là hiệu trưởng có chìa khóa dự phòng.
Sau khi ra ngoài, trời hầm hập oi bức, nhưng có thể do Thời Thiện Cẩn làm gì đó cho cô, nên cô không cảm thấy nóng gì cả.
Cảm giác trong ngày hè nóng nực mà lại chẳng đổ mồ hôi thật sự là quá sung sướng mà.
Ninh Mông vừa vui vẻ đi càng nhanh hơn, ngay cả phải dắt theo Thời Thích mà cũng đi nhanh hơn không ít.
Chủ nhiệm Vương dọc đường đi đã lấy chìa khóa đến, dẫn theo bọn họ đến phòng hiệu trưởng. Vừa mở cửa phòng, bố cục bên trong khiến cho Ninh Mông có hơi giật mình.
Cô từng thấy qua văn phòng, nhưng phòng như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sau cánh cửa có treo một tấm gương, bởi vì đóng cửa bị lật lại nên thấy được phía trên có bát quái ngũ hành.
Lại nhìn về phía bàn