Translator: Sangria.
Thời Thiện Cẩn thấy sắc mặt mẹ mình không tốt, ông thở dài nói: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi.”
Ninh Mông cứng đầu, “Không được, mẹ phải ở lại với Thập Thất.”
Thế nhưng việc nuốt sống mắt quạ này thật sự có hơi buồn nôn và đẫm máu, Thời Thích nuốt vào thì mở được mắt âm dương thật ư?
Thời Thích dường như nghe thấy được gì đó, sắc mặt cậu cũng chẳng tốt tí nào.
Cô không nhìn rõ được đôi mắt con quạ trên tay Thời Thiện Cẩn có hình dáng gì, ông ta càng đưa nó đến gần, mùi tanh ẩm ướt càng nồng khiến người khác buồn nôn.
Thời Thích nắm chặt áo cô.
Ngay khi Thời Thiện Cẩn muốn đút cho cậu, Ninh Mông đột nhiên đưa tay ra ngăn lại: “Đợi đã…”
Thời Thiện Cẩn ngừng lại, lộ ra vẻ mặt dò hỏi.
Ninh Mông liếc mắt về phía Thời Thích ngoan ngoãn ngồi trên ghế đang chán ghét mùi tanh kia, cô nhỏ giọng mở lời: “Hỏi qua ý Thập Thất chút.”
Từ lúc xuyên không đến bây giờ, dường như cô chưa từng cân nhắc liệu rốt cuộc Thời Thích có muốn mở mắt âm dương không, hiện tại cậu được cô nuôi dưỡng trong sung túc, có lẽ cậu sẽ không muốn mở.
Mắt âm dương này, có lẽ không nhìn thấy được cũng là may mắn, nhìn được rồi trách nhiệm lại càng thêm nhiều, trọng trách đặt trên vai đứa trẻ quá nặng cũng chẳng phải chuyện tốt gì.
Dù sao cô có thể nuôi được cậu, nhiều người chẳng nhìn được quỷ cũng có cuộc sống hạnh phúc cả đời, Thời Thích sống một đời an ổn dường như cũng không tệ.
“Được ạ.” Thời Thiện Cẩn gật đầu.
Ông cũng không phải người không biết lý lẽ, nếu là con trai ruột của mình, chỉ sợ ông sẽ thẳng tay đút cho cậu. Nhưng bây giờ đối phương chỉ là cháu trai ông, nếu mẹ đã yêu cầu như vậy, ông không hỏi ý cậu cũng hơi quá đáng.
Ông mở miệng nói: “Thời Thích, con có muốn mở mắt âm dương không?”
Đôi mắt Thời Thích bị bịt kín, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, hệt như chú thiên nga dè dặt, cậu nhỏ giọng lặp lại: “Mắt âm dương?”
Thời Thiện Cẩn giải thích nói: “Con có thể thấy rõ hết thảy mấy thứ ma quỷ, âm tà. Ví dụ như đêm hôm trước đó, con có thể trực tiếp nhìn thấy hình dạng nữ quỷ áo đỏ và vị trí của nó.”
Ninh Mông có hơi cáu, thế này khác gì đang dụ dỗ chứ?
Cô lên tiếng cắt ngang: “Có mắt âm dương về sau cả ngày chẳng yên thân, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy quỷ, không an toàn đâu. Thập Thất chúng ta đừng nên mở mắt cháu ạ.”
Trong phòng yên tĩnh lại, Thời Thích trầm mặc hồi lâu, ngón tay nhỏ vô thức đan vào nhau.
“Muốn ạ.”
Cậu muốn có năng lực như bác cả, cậu tận mắt nhìn thấy mấy con quỷ đó uy hiếp tính mạng bọn họ… Sau này cậu muốn bảo vệ bà nội.
Không như đêm đó, chỉ có thể bất lực bị bà nội đẩy ra.
Cậu níu góc áo Ninh Mông, tiếp đó nắm lấy bàn tay thô ráp của bà nội, nghiêm túc nói: “Nội ơi, cháu sẽ bảo vệ bà.”
Ninh Mông chẳng ngờ đến đứa trẻ này lại làm người ta thương xót đến thế, cô xoa đầu cậu, “Nội cũng chẳng sống được mấy năm, muốn bảo vệ nội làm gì.”
Thời Thích lại lắc đầu, hướng sang bác cả: “Con muốn mở mắt âm dương.”
Thời Thiện Cẩn hỏi: “Không hối hận?”
“Không hối hận ạ.”
Thời Thích nói xong, lại mở miệng: “Bà nội, bà có thể ra ngoài không ạ…”
Cậu không muốn để bà nhìn thấy vật gì đáng sợ, hay là chính mình đột nhiên trở nên đáng sợ, kế tiếp cậu chắc chắn phải trải qua chuyện không bình thường.
Ninh Mông nhìn chằm chằm cậu một hồi, cuối cùng quyết định ra ngoài, đứng chờ ở ngoài cửa.
Cô nhịn không được nói với hệ thống: “Đứa nhỏ Thời Thích này thật khiến người khác đau lòng.”
Hệ thống nói: “Cô nuôi nấng cậu ấy nên người là được.”
Bên trong gian phòng, lần này Thời Thiện Cẩn vô cùng để tâm, động tác càng thêm cẩn thận.
Tuy Thời Thích bị che mắt, nhưng nơi đầu mũi vẫn có thể ngửi được mùi hương đó, dù cậu không biết hình dung thế nào, nhưng cũng thấy không dễ ngửi.
“Há miệng. Đợi lát nữa nuốt vào, con đừng nhai cũng đừng cắn liếm.” Thời Thiện Cẩn dặn dò.
Thời Thích gật đầu, cái miệng nhỏ há ra, tay cũng lo lắng mà xoắn theo.
Thấy cậu đã chuẩn bị xong, Thời Thiện Cẩn tăng tốc độ, đúng ra thì con quạ đen này đã chết, nhưng cũng tính là vật còn sống, kéo dài thời gian thì nó cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.
Rất nhanh, Thời Thích liền cảm giác được thứ có mùi tanh đó bị bỏ vào trong miệng, vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cậu suýt run lên, cơn lạnh truyền đến khắp người.
Thời Thiện Cẩn vội vàng nói: “Nuốt xuống.”
Vừa dứt lời, Thời Thích chịu đựng mùi hương kỳ quái cuối cùng cũng nuốt xuống, lập tức cậu không nhịn được nôn khan vài cái, tay nắm chặt ghế dựa.
Đợi vài giây, Thời Thiện Cẩn tháo tấm vải che mắt cậu, lại lần nữa chỉ vào góc hỏi: “Hiện tại nhìn thấy gì?”
Thời Thích chưa kịp thích ứng với ánh sáng, đợi cậu khôi phục lại híp mắt nhìn, chỉ thấy trong góc có thứ như một cụm khí, không thể thấy rõ.
Cậu rối rắm nói: “… Đen kịt, con nhìn không rõ, giống như có cái gì ở đó. Mấy nơi khác cũng y thế, mơ hồ không rõ.”
Thời Thiện Cẩn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên có thể nhìn thấy một chút, ông đoán không sai mà, thể chất đứa nhỏ này quả nhiên không bình thường.
Chỉ tiếc, con quạ đen này chưa thể chính thức mở ra mắt âm dương, hình như chỉ mở được một nửa, nhưng thế cũng đủ khiến ông vui mừng rồi.
“Được rồi, con về đi, ra bên ngoài tìm người hầu dẫn con về, trong khoảng thời gian này đừng đi ra khỏi tòa nhà nhỏ, gặp phải chuyện gì thì chạy về tòa nhà nhỏ ngay.”
Ông bố trí không ít đồ vật ở tòa nhà nhỏ, còn có đồ của bố để lại cho mẹ, đã đủ để ngăn cản hết mấy con quỷ, trừ phi có con quỷ đặc biệt lớn thì mới có thể phá vỡ.
Đương nhiên, đến ông còn chưa gặp qua nó.
“Cảm ơn bác cả.” Thời Thích gật gật đầu, cậu từ ghế leo xuống rồi liếc mắt nhìn quanh căn phòng này.
Trong phòng dường như là phủ lên một lớp vải mỏng, tuy cậu thấy không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn được đường đi và người, chỉ là rất khác so với những gì bản thân cậu nhìn thấy lúc trước.
Cậu vừa mở cửa ra, liền thấy bà nội chờ ở bên ngoài, trong lòng cậu dâng trào ấm áp.
Cậu thầm vui mừng rồi nhớ đến cảnh tượng lần trước không nhìn rõ bà nội, cậu cẩn thận nhìn chăm chú, lại là mơ hồ, chỉ là xuất hiện hình dáng mờ nhạt, cậu không hiểu được tình huống này là sao.
Cậu vẫn chưa nghi ngờ, chỉ là có chút không thích.
Ninh Mông thấy cậu ngẩn người, nghĩ cậu bị choáng, “Cháu thấy thế nào?”
Thời Thích cười nhạt, gương mặt tinh