Translator: Sangria.
Cô thốt ra câu nói vô cùng tỉnh táo kia khiến cho ba người đứng bên cạnh đều sửng sốt, kinh ngạc.
Lập Hạ là người đầu tiên hoàn hồn, cô có phần cảm thấy bà cụ bị quỷ va phải làm cho thần kinh không bình thường nữa rồi.
Sau khi lấy lại phản ứng, bác sĩ lập tức nói: “Mọi thứ của bà cụ đều bình thường, không có vấn đề gì, nghỉ ngơi mấy ngày là được, chú ý ăn uống một chút.”
Tính tình bà cụ này mà đã nóng lên thì không ai ngăn nổi, ông ta cũng không nên nán lại chỗ này. Vừa nói xong ông đã vội vàng tạm biệt rời đi.
Nói xong một câu, Ninh Mông cảm thấy bản thân giống như con chó tàn phế vậy.
Cô lại mất hết sức lực, nằm trên giường híp mắt ngẩng đầu nhìn xem dáng dấp hai cô gái đó ra sao.
Lập Hạ cầm cái gối kê vào sau lưng để cô ngồi dậy.
Những lúc nằm trên giường bệnh nhàm chán cô sẽ lên mạng xem một ít video chữa lành tâm hồn và clip hài hước. Chị y tá xinh đẹp cũng đặc biệt quan tâm tới cô, mang cho cô một vài quyển sách tiêu khiển để đọc, trong đó cũng bao gồm vài cuốn tiểu thuyết.
Mà cuốn tiểu thuyết cuối cùng cô đọc trước khi xuyên không là một quyển thuộc thể loại hào môn thành thị, được cô tìm thấy trên mạng, vì tên cuốn tiểu thuyết này không phù hợp với phong cách mạnh mẽ của Tấn Giang chút nào nên cô tò mò nhấp vào.
Bây giờ cô đang ở trong cuốn tiểu thuyết này.
Quyển đó có tên là “Hào môn ít quỷ” thuộc thể loại phong thuỷ tâm linh.
Điểm khác biệt giữa trang web Tấn Giang này với các trang web tiểu thuyết khác là ở Tấn Giang hiếm có những truyện thể loại chủ tịch máu chó , ôm con bỏ đi, thế nên Ninh Mông rất thích đọc sách trên đó.
Quyển “Hào môn ít quỷ” này đột nhiên hot lên là vì nội dung khá hay và thể loại truyện lạ, nhân vật chính là nam, hơn nữa cũng do trong giới tiểu thuyết hiếm có thể loại phong thuỷ tâm linh.
“Tác giả hành văn rất tốt, sao có thể viết ra thể loại mà người khác không thể tưởng tượng được như vậy?”
“Nam chính này có phần mới lạ chẳng giống ai… Anh ta quá nham hiểm rồi đấy?”
Khi Ninh Mộng mới đọc, truyện vẫn đang còn đang liên tục cập nhật chương mới, tác giả đảm bảo sẽ không xuất hiện nữ chính thuần khiết trong sáng trong truyện, trái lại hình tượng nam chính lòng dạ nham hiểm lại thu hút rất nhiều chú ý của độc giả.
Dạo gần đây, thể loại nam chính độc ác tàn nhẫn, không coi người khác ra gì rất hiếm thấy, hơn nữa vì loại truyện này khiến người khác có cảm giác sảng khoái nên mới cài đặt VIP không lâu thì đã vào Kim bảng*.
*V là chức năng VIP của Tấn Giang, trên Tấn Giang, tác giả đăng chương dài hay mở VIP gọi tắt là V, còn Kim bảng là danh sách vàng, là danh sách những truyện hot.
Toàn bộ nhận xét phía dưới tiểu thuyết đều là những lời khen ngợi, các độc giả sôi nổi bày tỏ sự yêu thích đối với nam chính tam quan bất chính* đến như vậy.
* 三观不正[Tam quan bất chính]: Tam quan bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Tam quan bất chính là ý chỉ tam quan méo mó, không được bình thường.
Nhà họ Thời trong tiểu thuyết là danh gia vọng tộc trăm năm ở Yên Kinh, nổi tiếng là phong thuỷ thế gia*.
*世家 [Thế gia]: Nhà thuộc dòng dõi vọng danh giá, giàu có, quyền thế.
Nhà họ Thời đã tồn tại từ một thế kỷ trước, dinh thự ở phía trước tòa nhà nhỏ cũng được xây từ khi ấy, nhưng sau đó đến thời dân quốc hỗn loạn, người đứng đầu nhà họ Thời đã tính toán được mối tai họa này, từ đó chọn được đúng phe để theo.
Loại chuyện cô bé lọ lem gả vào nhà giàu nếu nói ra sẽ khiến người khác có đôi chút hoài nghi, nhưng bản thân bà cụ này thật sự chính là ví dụ sống.
Bà cụ là con gái của một ngư dân bình thường, thời chiến tranh cùng mẹ sống đầu đường xó chợ, ngay lúc ấy bà gặp được người nhà họ Thời, sau đó bà ấy không chỉ được gả vào nhà giàu mà bên cạnh chồng bà lại chẳng có bóng dáng của một cô tình nhân nào.
Thật đúng là hiếm thấy.
Lúc đầu khi Ninh Mông đọc truyện cảm thấy hết sức khâm phục.
Sau khi gả vào Nhà họ Thời, bà cụ càng thêm hăng hái sinh một lúc bốn đứa con, hơn nữa đứa nào cũng đều là con trai, bà nội nhà họ Thời có chút trọng nam khinh nữ, thấy bà sinh con trai lợi hại như vậy liền đối xử với bà như bảo vật, chưa bao giờ tiếc bà cái gì.
Nhưng cuộc đời luôn xảy ra một số việc đáng tiếc, người con trai thứ tư mới sinh ra không lâu đã chết trẻ, chuyện này làm bà cụ đau lòng rất lâu, mất rất nhiều năm mới bình phục được, sau đó bà lại sinh thêm hai người con trai khỏe mạnh thì tinh thần mới tốt hơn chút ít.
Nhưng khi những cậu con trai còn lại lớn lên thì rắc rối ập đến, cậu con trai thứ ba trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với gia đình vì gái điếm quầy rượu hoặc phụ nữ ngoại quốc, từ đó về sau ông ta một đi không trở lại, cũng mất tăm tin tức.
Tám năm sau đó, nhà họ Thời xuất hiện một cậu bé có đôi mắt xanh lục, sau khi thực hiện giám định mới xác định là con trai nhà họ Thời, từ đó lấy tên Thời Thích ở lại nhà họ Thời.
Mà người này chính là nam chính.
Đoạn trên chỉ là bối cảnh của tiểu thuyết “Hào môn ít quỷ”, nội dung chính bắt đầu vào thời điểm mười lăm năm sau khi Thời Thích trở về nhà họ Thời.
Chỉ với mười lăm năm ngắn ngủi, toàn bộ nhà họ Thời đều đã rơi vào tay Thời Thích, anh ta độc đoán không một ai có thể làm lung lay quyết định của anh.
Anh tàn nhẫn độc ác, ai ai cũng biết.
Mặt không đổi sắc giết người không thấy máu, vạn quỷ bị anh ta thao túng, điều khiển.
—— Mà hiện tại thân phận của Ninh Mông chính là bà nội của Thời Thích.
Thời Thích thừa hưởng nét đẹp của mẹ anh.
Nhờ dòng máu lai mà đường nét khuôn mặt anh vô cùng tinh tế, còn có đôi mắt xanh lục. Tóc đen mắt xanh, trông anh hệt như tinh linh từ rừng rậm bước đến.
Mà ngoại hình này lại đúng kiểu mà bà cụ không thích.
Ban đầu khi bà cụ chưa gặp Thời Thích, bà nghĩ rằng đây là cốt nhục của con trai mình nên tự mình nuôi nấng chăm sóc, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài của anh, bà liền thay đổi sắc mặt.
Thời Thích thừa hưởng quá ít nét của bố, bà cụ vẫn luôn ghi nhớ chuyện người đàn bà ngoại quốc kia đoạt lấy con trai bé bỏng của mình, lúc sắp chết cũng không thể thấy được mặt con, vậy mà bây giờ cháu trai nhỏ lại không thể gợi lên trong lòng bà chút hồi ức nào về người con trai đã khuất.
Sở dĩ nhà họ Thời có thể trở thành phong thuỷ thế gia, nguyên nhân sâu xa chính là do dòng huyết mạch chính có được mắt âm dương*.
* 阴阳眼[Âm dương nhãn]: là đôi mắt có khả năng nhìn được cả cõi âm và cõi dương.
Đôi mắt âm dương đối với phong thuỷ mà nói như là hổ thêm cánh.
Thời Thích lúc mới đến cũng không kiểm tra ra được có mắt âm dương, mọi người đương nhiên không thể tin, ấy vậy mà lúc xét nghiệm ra lại là con trai của nhà họ Thời.
Lúc đó, người nhà họ Thời không ai quan tâm đến anh, thế nên hai đứa cháu trai, cháu gái khác của bà cụ vốn kiêu căng được nuông chiều từ bé thường xuyên đến đây, không đánh thì cũng mắng anh.
Bà cụ vốn không thể để ý, thỉnh thoảng trông thấy anh vẻ mặt bà vẫn rất khó coi, đám người hầu đương nhiên sẽ không để anh xuất hiện trong tầm mắt của bà, còn những điều khác bà cũng không quá để tâm.
Lâu ngày, Thời Thích dần sinh ra tâm lý lệch lạc.
Không bao lâu, Thời Thích lại trở về dinh thự phía trước tòa nhà nhỏ.
Kể từ lúc này, ấn tượng về bà cụ lưu lại trong lòng anh là một bà nội hung ác, đáng tiếc là anh chưa kịp chiếm được nhà họ Thời, bà cụ đã qua đời.
Thời Thích chưa từng gọi hai tiếng “bà nội” với bà.
Đối với bà cụ nhà họ Thời trong tiểu thuyết, tác giả chỉ nhắc đến vài câu qua loa, những điều viết ra gần như đều là những lời phê phán. Cháu nội ruột của mình mà lại đối xử như vậy, còn mặc cho hai đứa con trai và con gái của đứa con thứ hai hành hạ cháu mình.
Ninh Mông lúc trước đọc đến đoạn đấy cũng rất tức giận nhưng hiện giờ bản thân cô là bà cụ nên cảm giác đã hoàn toàn khác.
Lần này bà cụ hôn mê chính là vì Thời Thích mà tranh cãi với đứa con cả, bất luận thế nào cũng không ngờ tới, bà cụ này tức giận tăng xông đến nỗi đưa hồn mình về Tây thiên.
Hiện tại cô nhập vào đúng lúc bà cụ muốn nhận nuôi Thời Thích.
Vốn dĩ cơ thể này của bà đều dựa vào người nhà chăm sóc, lần này vì quá tức giận,