Translator: Sangria.
Con chồn cũng ló đầu ra nhìn giống Thời Thích.
Hai cái đầu một trên một dưới bên vách tường nơi cầu thang, Ninh Mông hình như cảm giác được đột nhiên quay sang nhìn, cô không khỏi ngạc nhiên.
Thấy mình bị cô phát hiện, mặt Thời Thích thoáng đỏ lên, bỏ chạy lên lầu.
Ninh Mông khó hiểu, hỏi hệ thống: “Thằng bé này nhìn ta làm gì nhỉ, còn dẫn theo con chồn cùng nhìn nữa, chẳng lẽ nó thích ta sao?”
Hệ thống dứt khoát cắt đứt suy nghĩ của cô: “Đừng quên hiện tại cô chỉ là một bà lão, cậu ấy sao mà thích cô được.”
Nói cũng đúng.
Ninh Mông vô cùng tin tưởng công nghệ cao của hệ thống. Không chỉ có thể xuyên không nó còn có thể giúp cô nhập xác, thoạt nhìn công nghệ có vẻ hiện đại hơn thời gian không gian này, đến tận bây giờ vẫn chưa ai phát hiện ra.
Tuy rằng bình thường nó rất vô dụng, chỉ có thể dùng như bách khoa toàn thư nhưng vẫn có thể cùng cô giải sầu, chẳng hạn như với tình cảnh của cô hiện tại bị thằng nhỏ thối đó bỏ rơi.
Ban đầu cô từng nghĩ mắt âm dương của Thời Thích có thể nhìn ra được cô là kẻ giả mạo, nhưng sau đó thấy Thời Thích dường như rất bình thường, cũng không hỏi gì, con trai cả cũng không cảm nhận được, cô đã đoán chừng sẽ không bị phát hiện.
Nếu bị phát hiện thì Thời Thiện Cẩn đã xử lý cô từ lâu, ông ấy hoàn toàn không phải chờ đến bây giờ.
Thời Thích về phòng mình.
Trường giao bài tập về nhà, cậu chưa kịp lấy ra làm thì đã thấy bộ sách sức khỏe tâm lý, vừa lật ra đã đọc được một trường hợp: “Tiểu Minh (lớp 7, trung học cơ sở) thích bạn Tiểu Lệ cùng lớp thế nên thành tích tụt dốc không phanh, phụ huynh vô cùng thất vọng……”
Sao phòng mình lại có loại sách này chứ?
Cậu đảo mắt nhìn một vòng, rất nhanh lại thấy ở mấy chỗ khác cũng có mấy quyển sách khác, tuy không giống với quyển trên bàn nhưng nội dung cũng tương tự vậy.
“Gần đây cha mẹ Tiểu Văn rất phiền não, bọn họ phát hiện con trai mình đi học thường xuyên không chú tâm nghe giảng, vì thế giáo viên cũng tìm gặp phụ huynh vô số lần, nhưng chẳng có tí tác dụng nào……”
“Nghiên cứu tâm lý cho thấy nếu phụ huynh phát hiện con trẻ yêu sớm cần nên giáo dục tư tưởng con em mình đúng cách để tránh dẫn đến kết quả trái ngược hoàn toàn……”
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Lập Xuân bưng một dĩa trái cây thập cẩm, “Cậu Thích, cậu có ở trong không? Tôi vào nhé.”
Cô vừa vào đã thấy cậu bé ngồi trên giường, trải đầy trên chiếc giường trước mặt là sách hôm nay cô mua, hơn nữa tất cả đều đang được mở ra.
Thời Thích không nhịn được hỏi: “Đống sách này ở đâu ra vậy ạ?”
Lập Xuân hơi do dự, cô nói ngắn gọn: “Bà cụ bảo tôi mua đấy.”
Trong đầu Thời Thích hiện một chuỗi ba chấm, cậu biết người đó là quỷ, nhưng sao con quỷ kia lại muốn mua loại sách này cho cậu.
Thấy cậu thẫn thờ, Lập Xuân dè dặt hỏi: “Cậu Thích, gần đây cậu có tâm sự gì phải không? Đã mấy ngày cậu không gặp bà rồi, đêm qua tôi còn thấy bà khóc đấy.”
Thời Thích ngớ ra, vô thức hỏi: “Khóc?”
Lập Xuân nghĩ bà cụ có thể sẽ không hỏi cậu chuyện này, nói bừa một tí chắc cũng không sao: “Đúng vậy, người bà ấy thích nhất chính là cậu, khi trước một lòng muốn nhận cậu từ bên ngoài về nuôi, còn vì thế mà ngã bệnh.”
Nói như vậy… chắc bà cụ sẽ không trách tội cô nhỉ?
Trông thấy vẻ rối rắm trên gương mặt nhỏ nhắn của Thời Thích, Lập Xuân cười trộm, đặt dĩa trái cây lên bàn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Vừa nghĩ đến bà nội, trong đầu cậu liền tràn ngập hình ảnh con quỷ kia vẫy tay với cậu, còn gọi “Cháu trai cả”.
Không lâu sau, Thời Thiện Cẩn từ dinh thự đến đây.
Vừa vào phòng khách, ánh mắt ông liền dừng trên pho tượng Tỳ Hưu, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Rồng có chín đứa con*, trong đó Tỳ Hưu từ xưa đến nay chính là thần thú đem lại may mắn tài lộc, mọi người dùng nó để biến họa thành phúc, khai vận trừ tà, dù là vua chúa hay thường dân đều từng dùng nó.
*Theo truyền thuyết kể lại thì loài rồng sinh ra 9 đứa con, Tỳ Hưu là đứa con thứ 9.
Không chỉ như thế, nó còn tác dụng giữ nhà, hóa giải Thái Tuế* và thúc đẩy nhân duyên, là thần thú được nhiều người xem trọng.
*Thái tuế chính là Mộc tinh (sao Mộc) trên trời, nếu ngày sinh xung với Thái Tuế sẽ năm đó sẽ trăm sự không thuận, sự nghiệp nhiều trắc trở, nhiều bệnh tật.
Không phải ông chưa từng sở hữu tượng Tỳ Hưu, nhưng đây là pho tượng tốt nhất mà ông từng thấy, về tất cả phương diện đều là thượng thừa, nếu để lộ ra ngoài e là sẽ bị rất nhiều người trộm cướp.
Ninh Mông đợi ông ngồi xuống xong mới giải thích tình hình cho ông nghe.
Đối phương là ân nhân cứu mẹ mình, bây giờ có chuyện cầu xin giúp đỡ, Thời Thiện Cẩn cũng không có lý do để từ chối.
Lý Tuệ vội vàng nói: “Ngài Thời, đây là tặng ngài ạ.”
Cô cũng không biết Tỳ Hưu là cái gì, chỉ biết bức tượng này đã đặt trong nhà mình rất lâu, từ lúc cô còn bé đã có rồi. Nghe cha mẹ kể lại, hình như từ lúc bọn họ còn nhỏ cũng đã có.
Cụ thể là bao nhiêu năm rồi cô cũng không rõ lắm.
Thời Thiện Cẩn nói: “Cô cầm về đi. Kể chuyện kia cho tôi nghe xem.” Ông không có ý nghĩ muốn chiếm của riêng cho mình.
Đám cưới ma, hay dễ hiểu hơn với tên gọi tắt là “Minh hôn”.
Thời cổ đại thậm chí đã phát triển một ngành nghề, chuyên khống chế thi thể đến bái đường thành thân, người có công lực thâm hậu còn có thể khiến bọn họ tiến hành động phòng.
Song loại nghề này làm trái thiên mệnh đến thời hiện đại dần dần giảm đi, mãi đến bây giờ thì rất hiếm khi bắt gặp được.
Thời Thiện Cẩn đã từng thấy qua nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ninh Mông mặc dù nói đồng ý nhưng cũng không quá chắc chắn, dù sao cô cũng không biết chắc Thời Thiện Cẩn có tìm được hay không, lỡ như không tìm được, thế chẳng phải là để cho người khác mừng hụt ư.
Thời Thiện Cẩn nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức. Trước mắt thì chuyện này có vẻ không đơn giản.”
Thất lạc thi thể, chỉ có hai khả năng.
Một là bị người khác trộm đi, trường hợp này không phải hiếm gặp, chỉ là ông nghiêng về trường hợp còn lại hơn, đó chính là tự cô ta bỏ đi.
Thời Thiện Cẩn ngẫm nghĩ, hỏi: “Còn nhớ rõ tình hình trước khi thi thể thất lạc không?”
Lý Tuệ vội vã gật đầu, cô đương nhiên nhớ rõ chuyện xảy ra lúc đó, hơn nữa ký ức sâu đậm đến nỗi một chút cô cũng không thể quên.
Sau khi hệ thống lại từ ngữ, cô liền hồi tưởng: “Hôm ấy là ngày thứ 13 nhà gái đưa thi thể đến đây, bởi vì ngày đó vừa khéo là cúng tuần thất cho anh tôi, hôm sau phải đưa đi hỏa táng vậy nên chúng tôi chuẩn bị cùng đưa quan tài đi.”
Vì tập tục bên kia và nguyên nhân hoàn cảnh nên bọn họ chi tiền đưa thi thể đến đây, vậy là khi xong việc thi thể đã coi như là của nhà bọn họ.
Thời Thiện Cẩn ngắt lời cô: “Vì sao thi thể nhà gái lâu như vậy vẫn chưa tiến hành hoả táng?”
Lý Tuệ nói: “Thật ra… nhà gái là bị người ta hại chết, mới từ bên phía chính phủ đưa về, nhưng do lúc ấy chúng tôi ở bên kia không tìm thấy được thi thế khác nên cũng chỉ đành đồng ý.”
Bị người hại chết… Thời Thiện Cẩn chìm đắm trong suy nghĩ.
Ông lại hỏi: “Cách chết như thế nào? Là bị ai hại chết? Hung