Editor: Muscat
Những ý nghĩ trong đầu Thời Thích đảo qua đảo lại vô số lần, cuối cùng cậu hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại, không hỏi thêm gì nữa.
Cậu nhìn về phía cửa sổ, chỉ nhìn thấy cửa kính trống không, nhưng cậu vẫn giơ tay ra sờ, quả nhiên dính một ít bột phấn.
Giống y như lúc nãy, đụng vào xong cảm giác mát lạnh chạy toàn cơ thể nhưng rất nhanh đã biến mất.
Mười năm qua, dưới sự dạy bảo của bác Cả, cậu đã hiểu rõ thể chất của mình, những thứ âm vật bình thường đụng vào cậu sẽ bị khó chịu, hoặc là bị thiêu cháy rụi, hoặc là bỏ chạy.
Nhưng có điểm mâu thuẫn là âm vật lại thích thể chất của cậu.
Trong nhà có quỷ nhỏ không có thần trí, đặc biệt thích cọ vào cậu, trong tình huống này phải mang bao tay mới có thể chạm được nó.
Hiện giờ cậu đã có biện pháp khác, bôi nước thuốc trong suốt lên tay, để có thể ngăn cách da thịt của cậu khi chạm vào nó, nhưng cậu không quen dùng nó.
Thời Thích giơ tay lên, rồi nắm chặt.
Thứ xuất hiện trong vườn trường lần này khả năng có liên quan đến đoàn múa rối bóng, nếu như nước sông không phạm nước giếng, cậu sẽ không quan tâm, nhưng nếu như vượt qua giới hạn thì lại là một chuyện khác.
Thỉnh thoảng đi dọa người, cũng còn tính là bình thường.
Nhưng mà… Cậu nhìn thấy ánh mắt nơm nớp lo sợ của Ninh Ninh, cuối cùng cậu vẫn đặt một vật nhỏ ở bệ cửa sổ.
Ở chỗ không ai thấy được trên bức tường phía dưới cửa sổ, có một người giấy bám vào.
Khuôn mặt của người giấy dữ tợn, muốn tiếp tục bò lên trên, nhưng dường như chạm vào cái gì đó, liền bị văng ra, bay xuống mặt đất.
Nó liền nhanh chóng đứng lên chạy mất
Chỗ cửa sổ khôi phục lại sự yên tĩnh, tất cả trở về như cũ, những người khác ở trong phòng học đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Mông ngoài mặt tuy rằng đang giả bộ không có gì nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ đến người giấy kia.
Qua hồi lâu, cô mới có đủ dũng khí ngẩng đầu lên xem, người giấy kia đã không thấy đâu nữa, cũng giống như lần trước, biến mất sạch sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào.
Cô cuối cùng vẫn hỏi hệ thống: “Xảy ra chuyện gì, người giấy kia tại sao lại chạy tới chỗ của ta? Có phải muốn ăn ta hay không?”
Lúc đầu người giấy cười rất kỳ dị, sau đó trực tiếp hù dọa cô.
Ninh Mông hoài nghi nếu không phải người ngồi bên cạnh mình là cháu trai cả người có năng lực siêu nhiên, nói không chừng người giấy kia trực tiếp phá cửa sổ đi vào, sau đó cắn cô.
Cô làm sao có thể bình tĩnh trước sự việc như vậy cơ chứ.
Hệ thống giải thích cho cô: “Cơ thể của cô thuần âm, âm vật đương nhiên thích cô rồi. Bây giờ nghĩ lại, ông lão kia bảo cô ít đến đó chắc hẳn nguyên nhân chính là cái này rồi.”
Ninh Mông tức giận nói: “Ta biết ngay cái đoàn múa rối bóng này không phải dạng đứng đắn gì mà, bọn họ vậy mà còn có những hành động như thế.”
Lén lút vẽ đôi mắt, còn có người giấy chạy tới đây dọa người, có chỗ nào gọi là đoàn múa rối bóng chân chính chứ.
Cũng may hiện tại người giấy đã bỏ chạy, cô liên tục nhìn không ít lần, cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, cuối cùng cô đã có thể yên tâm làm bài thi.
Về sau nếu thi không tốt thì đều do người giấy kia đó.
Mấy ngày kế tiếp, cũng không biết là nguyên nhân gì, Ninh Mông không còn nhìn thấy mấy thứ kỳ quái nữa, nỗi lòng của cô cũng đã được buông bỏ.
Trong khoảng thời gian này lúc đi ngang qua hội trường lớn cô cũng không dám lại gần, lúc tan học đều thừa dịp đông người mà chạy ra bên ngoài.
Cô sợ nếu đi một mình sẽ bị người ta theo dõi.
Việc kinh doanh tiệm ăn vặt hơi sa sút một chút, nhưng vẫn tạm ổn.
Tay nghề nấu ăn của Lương Phượng Mai không tệ, rất nhiều học sinh trở thành khách hàng quen, hơn nữa đồ ăn trong siêu thị bọn họ cũng ăn nhiều lần rồi, nên không còn cảm thấy mới mẻ nữa.
Ninh Mông sau khi tan học thỉnh thoảng sẽ ở trong tiệm giúp đỡ, còn có thể gặp bạn học cùng lớp, trò chuyện tán gẫu.
Thời gian học lớp mười hai cũng không căng thẳng như cô tưởng tượng.
Nhìn chung thì ký ức của Ninh Ninh giúp cô rất nhiều, nghe hiểu bài giảng trên lớp cộng thêm ký ức của Ninh Ninh, cô cũng không biết sao lại làm được vậy, biết làm những việc cần làm.
Trong lớp mới làm bài kiểm tra nho nhỏ, cô còn thi được top 10 nữa cơ.
Việc mà cô ngạc nhiên nhất là, đứng nhất là Thời Thích, cách người đứng thứ hai tới mấy chục điểm, mà xem ra toàn bộ học sinh trong lớp đã quen với việc này, khi được hỏi tới bọn họ đều có câu trả lời rất hững hờ.
“Thời Thích á, đứng nhất toàn khối chúng ta, tớ đoán rằng hiệu trưởng chắc là trông mong năm sau cậu ấy trở thành thủ khoa, nếu được như vậy sẽ vui đến chết mất.”
“Ồ…… Mỗi lần thi cậu ấy đều đứng nhất, chúng tớ đã quen rồi.”
“Cậu ấy lúc đầu khi nhập học thành tích đã rất tốt rồi, bây giờ như vậy cũng bình thường, hai năm rồi cũng chưa từng bị tụt hạng, thầy cô rất thích cậu ấy.”
“Cho nên cậu không biết cái gì thì có thể đi hỏi cậu ấy.”
“……”
Ninh Mông nghe mấy người trong lớp nói cảm thấy có chút khó tin, đứa nhỏ này thành tích rất tốt giống y hệt như trong tiểu thuyết đã viết, ngày thường không có chút tự cao tự đại nào.
Nhưng cũng đúng, tan học xong là nhìn thấy cậu đang viết viết vẽ vẽ, bài thi thì làm hết tờ này tới tờ khác, thành tích không tốt mới lạ.
Sau khi tìm hiểu xong, cô không để ý đến nữa.
Lúc trước cô hy vọng cậu nhóc này có thể bình thường mà trưởng thành, đừng giống như trong quyển tiểu thuyết nhắc tới sống vô cùng lệch lạc, nhìn nhận cuộc sống theo chiều hướng tiêu cực, hiện tại xem ra cũng khá tốt rồi.
Ít nhất nhà họ Thời vẫn chưa đổ, cậu ấy vẫn đang học rất tốt.
Cũng không biết Thời Thiện Cẩn bây giờ thế nào, lúc trước ông ta đối xử với cô cũng khá tốt.
Ninh Mông cả giờ ra chơi đều suy nghĩ mấy chuyện lung tung, hoàn hồn lại thì mọi người xung quanh đã bàn luận sang vấn đề mới rồi.
“… Thật vậy sao… Sao nghe ghê quá vậy… Thật đáng sợ…”
Cô mơ hồ nghe được vài từ, nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ cũng không tốt lắm.
Cô đi qua, nhân lúc bọn họ thốt lên thì dò hỏi: “Sao vậy?”
Vào lớp này cũng đã nhiều ngày, quen biết không ít bạn học trong lớp, hơn nữa tính tình cô cũng rất tốt, hoà đồng và dễ gần với hầu hết mọi người.
Nữ sinh này tên là Khâu Khả Khả, bình thường rất thông minh lanh lợi, nói về mấy thông tin ngoài lớp, những chuyện trong trường, người đầu tiên biết chuyện sẽ là cô ấy.
Người khác cũng không biết làm sao cô ấy biết được tất cả tin tức ấy.
Khâu Khả Khả thích dáng vẻ non nớt của Ninh Mông, có khi còn chủ động đưa kẹo cho cô ăn, đùa giỡn với cô nữa.
Nhưng lần này hiển nhiên là không có tâm trạng để đùa giỡn, Khâu Khả Khả sắc mặt có chút thương tiếc, nhỏ giọng nói: “Ninh Ninh chắc chắn cậu không biết… có nữ sinh lớp 6 ở khối chúng ta, không biết thế nào đột nhiên lại biến thành người thực vật.”
Việc này cô cũng là nghe người bạn đang học trong lớp 6 kể lại.
Lớp 6 nằm ở tầng hai, giống với lớp 1 đều nằm ở góc của hành lang, tòa nhà dạy học có hai cái cầu thang ở hai bên, lớp 6 nằm ở đầu bên kia.
Ninh Mông quả thực không biết, cô trợn tròn mắt, dò hỏi: “Đột nhiên? Sao lại đột nhiên, thường thì những việc này đều có dấu hiệu hết mà?”
Khâu Khả Khả cũng gật đầu: “Đúng vậy, thường thì sẽ có dấu hiệu, nhưng việc này lại không giống. Theo cô bạn cùng phòng nói, nữ sinh kia là đang đứng ở cửa ký túc xá thì đột nhiên hôn mê, sau đó không tỉnh lại, đưa đi bệnh viện cũng vẫn như vậy.”
Lúc ấy vừa hay là nửa đêm, mọi người đều đang ngủ.
Cô bạn cùng