Translator: Sangria.
Dinh thự nhà họ Thời phía trước tuy có niên đại lâu đời, nhưng vẫn giữ được uy nghiêm, trang trọng như cũ.
Sức hút của dinh thự này chỉ có hơn chứ không có kém những khu nhà cao cấp do các kiến trúc sư tên tuổi thiết kế, dù là ngày hay đêm, mỗi một ngóc ngách của dinh thự đều mang đầy trầm tích lịch sử.
Giữa màn trời đen kịt càng thêm vẻ huyền bí.
Lúc này, bên trong một gian phòng không quá lớn có hai đứa trẻ đóng cửa lại.
Đám người hầu cách đó không xa thấy được cũng không dám nhiều lời, họ tỏ vẻ như không thấy rồi rời khỏi hành lang này.
Tuy rằng cậu cả đã kết hôn được mấy năm nhưng ông vẫn chưa có con. Cậu hai kết hôn sau ông vậy mà lại có con trước, hai chị em kia chính là thế hệ sau của nhà họ Thời, trên cơ bản đều được bà cụ và vợ chồng cậu hai cưng chiều.
Đứa trẻ mới đến là con của cậu ba năm đó bỏ nhà ra đi, bọn họ lúc đầu cũng định bụng cung kính đối đãi cậu, nói thế nào thì cậu cũng là chủ nhân nhà này.
Nhưng sau thấy thái độ của cậu cả đối với cậu lại không mặn nhạt, xem ra bên trong hình như còn ẩn chứa bí mật gì khác, phỏng chừng cậu cũng không thể ở lại nhà họ Thời, không chừng qua mấy ngày cậu sẽ rời đi, nên bọn họ vẫn không nên quá để tâm đến cậu bé.
Hai đứa nhỏ sau khi đóng cửa thì liếc nhau một cái.
Phòng không nhỏ, cho dù không được sử dụng thường xuyên nhưng luôn có người hầu quét dọn nên phòng rất sạch sẽ ngăn nắp. Bấy giờ trên chiếc giường rộng lớn đang phồng lên một cục nhỏ.
Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, tiếng hai đứa trẻ đóng cửa tuy nhỏ nhưng vẫn đánh thức người trên giường.
Thời Thích đột nhiên mở mắt, xốc chăn lên ngồi dậy, cậu nhìn chằm chằm hai đứa nhóc.
Đồ ngủ rộng thùng thình được mặc lên người cậu, rõ ràng không vừa người cậu chút nào.
Xương quai xanh tinh tế lộ ra bên ngoài, làn da ẩn bên trong đồ ngủ màu tối có chút trắng bệch yếu ớt, hai mu bàn tay đặt trên chăn cũng thấy rõ được mạch máu.
Cậu thình lình chuyển động khiến cho hai đứa nhỏ đơ người ở đó.
Thời Thông và Thời Tuệ một lát sau mới phản ứng lại, bọn nó hà cớ gì phải sợ một đứa quỷ nhỏ như cậu. Cậu cũng không có ánh mắt dọa người như bác cả, cũng không thể giương nanh múa vuốt.
Thời Thích nói: “Mấy người muốn làm gì?”
Giọng nói khô khốc khản đặc.
Thời Tuệ bĩu môi nó chê giọng cậu quá khó nghe, nó vỗ vỗ vai em trai.
Hai đứa nó từ nhỏ được nuông chiều mà lớn, so với Thời Thích vật lộn từng miếng ăn, miếng mặc từ bé thì khác xa một trời một vực. Thời Thích bằng tuổi với Thời Thông nhưng lại gầy gò hơn rất nhiều, tất cả đều vì cậu lớn lên từ nghèo đói, ăn uống không đủ chất dinh dưỡng nên cơ thể mới trở nên như vậy.
Thời Thông lập tức hiểu được ý của chị mình nó bật cười khanh khách.
Mấy ngày trước nó và chị biết được trong nhà có đứa trẻ mới đến, đám người hầu còn nói là con của chú ba, chú ba đâu ra vậy chứ, rõ ràng là chú đã sớm rời khỏi nhà họ Thời.
Cho nên bây giờ thằng nhóc này chắc chắn là đến đây tranh tài sản với bọn chúng, từ bé Thời Thông đã nghe mẹ nói rằng bác cả không có con cho nên sau này nhà họ Thời đều sẽ là của nó.
Hai đứa nó vội vàng xông đến bên giường, nhanh chóng bò lên giường.
Thời Thích khẽ nhíu mày, dùng sức kéo mạnh cái chăn, Thời Thông và Thời Tuệ không đề phòng, theo đà rơi từ trên giường xuống té ngã trên sàn.
Bị ngã, Thời Tuệ tức giận trở mình bò dậy, trừng mắt với Thời Thích trên giường, “Mày bị điên hả?”
Thời Thông hơi béo, từ từ đứng lên sau chị mình, gương mặt phồng đỏ tức giận la to: “Hôm nay ta nhất định sẽ cho mày biết mặt!”
Thời Thích lạnh nhạt nhìn hai đứa nó.
Rõ ràng là bọn chúng đến gây chuyện với cậu trước, bây giờ đáp trả lại thì biến thành lỗi của cậu.
Nhà họ Thời này, cậu không ưa từ tận đáy lòng.
……
Cổng chính của dinh thự.
Thời Thiện Cẩn mới thăm bà lão xong, từ tòa nhà nhỏ quay về, bước đi vô cùng vững vàng, người hầu ở cửa cung kính chào hỏi.
Hai ngày này đều bận rộn, nghĩ đến chuyện của bà cụ, ông thuận miệng hỏi: “Thời Thích có trong phòng không?”
Người hầu nhận lấy áo khoác, rất cẩn thận nói: “Có ạ, vừa nãy cậu Thông và cô Tuệ cũng đến thăm.”
Nói là vừa nãy nhưng thật ra đã hơn mười phút trôi qua rồi, cũng không biết hiện tại tình hình bên trong ra sao, song cũng không một ai dám đi vào xem.
Nghe thấy lời này, Thời Thiện Cẩn nhíu mày.
Thời Thông và Thời Tuệ là chị em, Thời Tuệ chín tuổi, Thời Thông bảy tuổi, là hai đứa nhỏ duy nhất trong đàn cháu chắt nhà họ Thời, ngày thường hai bọn nó có hơi kiêu ngạo, ngông nghênh.
Thời Thích đã tới hai ba ngày rồi cũng không thấy hai đứa bọn chúng chủ động đi tìm, hôm nay sao lại đột nhiên đến thăm?
Ông cảm thấy rằng hai đứa nhỏ này sẽ không hòa nhã với Thời Thích.
Đương nhiên, Thời Thích e là cũng không dễ bị “chỉnh” như vậy.
Căn phòng của Thời Thích nằm trong góc lầu ba. Cửa đóng chặt, cách âm rất tốt, ông không nghe được động tĩnh gì.
Thời Thiện Cẩn đẩy cửa ra, rảo bước đi vào, bước chân đạp trên sàn nhà phát ra âm thanh nặng nề.
Thời Thông nghe được tiếng, nó quay đầu lại, sắc mặt nhất thời sợ đến mức trắng bệch bèn kéo kéo chị mình.
Thời Tuệ đang cao hứng liền hất tay nó ra, “Làm gì vậy, không thấy chị đang bận à, em mau mau giúp sức đi!”
“Bận gì thế?” Thời Thiện Cẩn hỏi.
Thời Tuệ lập tức cứng đờ ở đó, không dám động đậy.
Tiếng bước chân từ xa lại gần tựa như cây búa đánh vào lòng Thời Thông và Thời Tuệ, khiến cho bọn nó không nhịn được vã ra vài giọt mồ hôi lạnh nơi chóp mũi.
Thời Thiện Cẩn đảo mắt qua, nhìn thấy Thời Thích bị hai đứa đè phía dưới đất, lạnh lùng nói: “Còn không mau đứng dậy!”
Thời Thông và Thời Tuệ phản ứng lại lập tức bò dậy, ngoan ngoãn cúi đầu đứng một bên, trong lòng muốn băm vằm thằng nhóc rác rưởi này thành từng khúc.
Thời Thiện Cẩn thấy lúc này hai đứa ngoan ngoãn, trong lòng ông bốc lên lửa giận.
Ông và vợ không có con, bình thường cũng coi như thư thả với hai đứa nhỏ của Thời Thiện Thận, vậy mà thật sự không nghĩ đến bọn chúng sẽ bắt nạt em trai, dù cho còn chưa phải em trai chính thức, nhưng lại có thể to gan đến nước này.
Ông trách cứ nói: “Gia giáo của nhà họ Thời là như thế này sao?”
Sắc mặt Thời Thông và Thời Tuệ lúc này tái nhợt, chân run run.
Bác cả nổi giận lên là đáng sợ nhất, bọn chúng không sợ ba mẹ, cũng không sợ bà nội mà sợ ông ta nhất, có thể đoán được lát nữa nhất định sẽ bị phạt.
“Bác cả, là nó trước --” Thời Tuệ ngụy biện.
Bọn chúng còn chưa nói xong Thời Thiện Cẩn đã lạnh lùng nhìn qua, chặn lại lời nói của cô bé, “Bác nhìn không thấy sao còn cần con nói à?”
Thời Tuệ ngậm miệng lại, đứng cạnh em trai, không dám động đậy. Nhưng trong lòng không cam tâm, hai đứa nhỏ cúi thấp đầu, ánh mắt như dao mà thầm lườm Thời Thích.
Thời Thích không tiếng động từ dưới đất đứng dậy, cậu không cất lời nào, đáy mắt tràn đầy sự chán ghét.
Thời Thiện Cẩn đương nhiên nhìn thấy hành động của bọn nhỏ, không nghĩ đến hai đứa nhỏ