Editor: Muscat
Người giấy đó thật sự rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay.
Đối mặt với tay của Thời Thích, nó chỉ có thể bất lực giãy giụa.
Ninh Mông giải cứu chúng nó khỏi tay của cậu, hai người giấy nhỏ nhanh chóng né xa Thời Thích, nép vào bên cạnh cô, nằm vào bàn tay cô lén nhìn cậu.
Cô thì thầm nói: “Đừng trêu chọc cậu ấy.”
Lỡ như cậu ấy không vui lại thiêu chúng nó, vậy thì gay go rồi, về sau muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm nữa.
Thời Thích: “…”
Giọng cô nói không nhỏ, cậu có thể nghe thấy hết.
Ninh Mông hoàn toàn không biết gì, chơi đùa với người giấy, nhìn về phía Văn Sinh: “Vậy hai người dự định về sau sẽ sống như thế nào?”
Bọn họ dựa vào người giấy bắt thỏ hoang mà sống, giờ lại không định làm người giấy nữa, về sau chắc chắn không thể sống tiếp được.
Văn Sinh nói: “Một chú cảnh sát tốt bụng giới thiệu cho tôi một đoàn múa rối bóng, làm ăn chân chính, bên trong đang nhận học viên, ông nội muốn cho tôi vào đó, tôi đã thi đậu rồi.”
Cậu đã cùng ông nội học múa rối bóng từ nhỏ, dĩ nhiên là có bản lĩnh của mình, chẳng qua là rất ít dùng tới, hơn nữa cũng chỉ thuộc loại bình thường.
Đoàn múa rối bóng này là đoàn chân chính, bên trong dùng toàn là con rối có chất lượng rất tốt, không giống như mấy cái mà cậu đã từng thấy trước đây.
Về sau cậu muốn học thêm nhiều kịch hơn, còn học cả kỹ thuật biểu diễn nữa, thời gian học việc cũng có tiền lương, cũng đủ để nuôi sống cậu và ông nội.
Ninh Mông gật đầu: “Như vậy cũng khá tốt.”
Tốt hơn là việc lưu lạc bên ngoài, nếu lại bị người khác biết hai người họ có kỹ thuật như vậy, chỉ sợ lại xảy ra chuyện không hay.
Văn Sinh thẹn thùng cười: “Sau này tôi tuyệt đối giấu kín chuyện của ông nội, sống để bụng, chết mang theo, sẽ không có người nào khác biết.”
Ông nội không nói, cậu không nói, đám người kia đã vào tù, không ai có thể uy hiếp bọn họ, ra lệnh bọn họ làm việc nữa.
Kỳ thực bọn họ muốn xin lỗi hai nữ sinh kia, nhưng nếu nói ra chắc chắn bọn họ sẽ biết nguyên nhân, cuối cùng vẫn quyết định để chuyện này qua đi.
Bên ngoài sắc trời đã tối đi.
Văn Sinh chủ động mở miệng: “Tôi phải về chăm sóc ông nội… Cảm ơn hai người đã giúp đỡ.”
Nếu không có bọn họ, chỉ sợ cậu và ông nội giờ vẫn còn bị những người đó khống chế, ngày ngày ở trong bóng tối vẽ người giấy, làm chuyện xấu.
Nhớ lại những ngày tháng đó, trong lòng cậu vẫn còn thấy sợ hãi.
Ninh Mông mỉm cười: “Vậy chúc cuộc sống về sau của cậu càng ngày càng tốt đẹp. Đúng rồi, cảm ơn người giấy của cậu nha.”
Văn Sinh thẹn thùng cười, trên mặt hiện ra một cái lúm đồng tiền, đẩy cửa rời khỏi quán cà phê.
Hai người giấy còn đang nắm ngón tay của Ninh Mông, muốn bò lên người cô.
Ninh Mông nhìn một lúc, quay đầu hỏi: “Cậu muốn người giấy màu nào? Nếu không cậu lấy bé gái này nhé.”
Thời Thích nhíu mày: “Không cần.”
Ninh Mông lại đem người giấy nam đặt vào lòng bàn tay: “Vậy cậu lấy cậu bé này hả?”
Thời Thích lại lắc đầu.
Hai cái đều xấu như vậy, cậu mới không thèm.
Ninh Mông buông người giấy nhỏ ra, che chúng nó lại, nhìn chằm chằm cậu, nói: “Cậu không thể muốn hai cái được, hồi nãy cậu ấy đã nói là cho tôi một cái rồi mà.”
Thời Thích mở miệng cả nửa ngày mới nói ra: “Cả hai tôi đều không muốn.”
Hệ thống chủ động hiện ra: “Ai da, cháu trai cả của cô có thiếu thứ gì đâu chứ, mấy thứ này không thiếu đâu, cô cầm lấy hết đi.”
Mắt Ninh Mông sáng lên.
Mắt cô lấp lánh nhìn về phía Thời Thích, nhỏ giọng hỏi: “Nếu cậu không cần cái nào, vậy thì tôi lấy hết đây…”
Cô chưa từng có thứ đồ nào giống như vậy, tựa như cô bé tí hon vậy.
Thời Thích gật đầu: “Cậu lấy hết đi.”
Ninh Mông quay lại chọc người giấy nhỏ, người giấy nữ nhỏ hơn người giấy nam, chọc một cái thì đã ngã lăn, trở mình mới lấy lại được dáng vẻ ban đầu.
Cô chăm chú nhìn phía trên và nghĩ ngợi, vẫn nên cho cậu ấy một cái.
Cậu chính là người giúp đỡ Văn Sinh, người Văn Sinh muốn cảm ơn cũng là cậu, cô lấy cả hai người giấy có vẻ không tốt lắm, thành ra bản thân lại nhỏ mọn quá.
Cô là người vô cùng quang minh chính đại, sao có thể bởi vì hai người giấy nhỏ này mà khom lưng.
Nhân lúc Thời Thích đi ra ngoài trước, cô lén dặn dò: “Đợi lát nữa ta đặt ngươi ở dưới mũ của cậu ấy, ngươi nhất định phải ngồi cho chắc nha, đừng để bị gió thổi bay.”
Người giấy nam bám vào tay cô, ngoan ngoãn gật đầu.
Cô lén đem người giấy để ở trong túi chuẩn bị mang về nhà, sợ nó động đậy linh tinh bị người khác nhìn thấy, vậy thì tiêu luôn.
Thời Thích thấy Ninh Mông vẫn chưa ra, cậu chờ ở bên ngoài, cô chạy ra lén đem người giấy nam nhét vào mũ áo hoodie của Thời Thích.
Người giấy nhỏ nhanh chóng bám vào mũ của cậu.
Ninh Mông cười với nó, vẫy tay với nó vài cái, người giấy nhỏ thẹn thùng trốn vào bên trong, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài.
Bọn họ tạm biệt nhau ở trước quán cà phê.
Nhà Ninh Mông ở ngay bên cạnh, Thời Thích phải ngồi xe trở về, xe chờ ở cổng trường, còn có hai người mặc áo đen.
Bọn họ kéo cửa xe: “Cậu chủ Thích.”
Thời Thích nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.
Trở lại tòa nhà nhỏ thì trời đã tối, Lập Hạ chuẩn bị cơm chiều, nhìn thấy cậu trở về, cười nói: “Cậu chủ Thích.”
Cậu mới ngồi xuống, Lập Hạ tinh mắt nhìn thấy thứ trong mũ của cậu, tò mò hỏi: “Cậu chủ Thích, mũ của cậu có…”
Thời Thích đưa tay lấy xuống.
Người giấy nhỏ ở trong tay cậu uốn éo, không vui vì bị phát hiện, nếu có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt, khẳng định là vô cùng tủi thân.
Chồn từ trong ổ bò ra, ngửi ngửi, nhìn thấy người giấy nhỏ, nó không an phận xông lên kêu vài tiếng.
Người giấy nhỏ có chút sợ hãi, không dám động đậy, yên tĩnh ngồi im.
Thời Thích đem nó đặt lên bàn, chắc chắn là Ninh Ninh lúc nãy đã lén bỏ vào lúc cậu không để ý: “Ngoan.”
Người giấy nhỏ nghe lời mà ngồi ở đó, không nhúc nhích.
Thời Thích vuốt ve con chồn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hoàng, mày chắc chắn là rất muốn thấy cô ấy, tiếc là bây giờ không được.”
Sẽ làm cô ấy sợ.
Có thể đợi đến khi thi đại học xong, cậu nghĩ vậy.
Ninh Mông sau khi về đến nhà, quả nhiên bị Lương Phượng Mai mắng mấy câu.
Cô lấy cớ làm bài tập, chạy về phòng mình, lấy người giấy đang bò loạn trong túi để trên bàn học, chăm chú nhìn nó.
Người giấy nhỏ cũng không ngại ngùng, tiếp tục làm loạn.
Cô nhìn một lát, rồi quyết định làm bài tập, người giấy nhỏ có lẽ là thấy thấy được suy nghĩ của cô, ra sức ôm lấy một cây bút chì.
Đáng tiếc người nó quá nhỏ, kéo không được, ngược lại là bị