Editor: Muscat
Di động bị đặt dưới đất, ánh đèn vẫn đang sáng.
Lưu Huyên ngồi xổm xuống, soi lại thêm một lần nữa, vui sướng mà há miệng. cô thật sự không nhìn nhầm, khuôn mặt đã khôi phục lại bình thường.
Cô tiến đến bên cạnh Ninh Mông: “Đàn chị, mặt em không sao nữa rồi! Mặt nạ màu đen trên mặt không thấy nữa rồi!”
Nghe vậy, Ninh Mông nhặt di động lên, cũng nhìn thử xem sao, quả thực nhìn khuôn mặt không còn bao trùm khí đen nồng dày đặc nữa, tuy rằng khí sắc vẫn rất kém.
Cô an ủi nói: “Vậy là tốt rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.”
Lưu Huyên gật đầu: “Dạ.”
Lúc hai người đi ra bên ngoài, đúng lúc Thời Thích từ bên trong tấm bia đá đi ra, trên mặt đất bột phấn màu vàng phát ra ánh sáng, vẽ ra hoa văn kỳ quái.
Ninh Mông đoán rằng đó hẳn là bùa chú gì đó.
Những khí đen đó dần dần tán loạn, mà linh hồn màu đen uốn éo cơ thể từ phía dưới tấm bia đá bò ra, lại chầm chậm rơi vào bên trong.
Cho đến gần một giờ sau, nơi này cuối cùng cũng trở lại bình yên.
Thời Thích quay đầu: “Có thể đi rồi.”
Ninh Mông nhanh chóng đi theo bên cạnh cậu, vội vã rời khỏi nơi quỷ dị này.
Từ trên núi đi xuống, dọc theo đường đi không thấy bất cứ cái gì, thật sự yên tĩnh, ngay cả những người dân đều không thấy tung tích.
Cô vẫn hoài nghi trong một lúc, theo lý mà nói thì nhất định không sống được lâu đâu, chết trên đường là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng dọc theo đường đi ngay cả một cái thi thể cũng không có.
Lúc trở lại cầu đá, trời đã tờ mờ sáng.
Lưu Huyên quả thực vui vẻ tới mức muốn mọc cánh bay lên trời, hiện tại trên mặt hoàn toàn không có mặt nạ, chứng tỏ cô đã khôi phục bình thường.
Ninh Mông nhìn mặt của cô ấy, khí đen đã biến mất không thấy dấu vết.
Thời Thích dọc đường đi không nói gì, Lưu Huyên cũng không dám nói chuyện, cô kỳ thật muốn tìm cơ hội, nhưng cứ nghĩ tới chuyện tiếp cận đàn anh liền không có dũng khí.
Vẫn là đi theo bên cạnh đàn chị tương đối tốt hơn.
Trong thôn trang có tiếng gà gáy, từ trong rừng cây đi qua, mặt trời ló dạng từ phương xa, ở cuối thôn có hai người mặc áo đen đang đứng chờ.
Nhìn thấy Thời Thích xuất hiện, bước lên thấp giọng nói: “Cậu chủ Thích, người trong thôn sau hừng đông tất cả đều đã trở lại.”
Buổi tối bọn họ tận mắt nhìn thấy đám người đó đi ra ngoài, được Thời Thích dặn dò ở lại bên này, kết quả sau hừng đông, những người đó bình yên vô sự trở lại.
Lưu Huyên che miệng, ánh mắt kinh ngạc.
Ninh Mông cũng có chút không tin, nhỏ giọng nói: “Khuôn mặt của bọn họ đều bị như vậy… Làm sao còn có thể sống sót?”
Thời Thích gật đầu với bọn họ.
Ba người trở về căn nhà xi măng, Lưu Huyên cả đêm không ngủ, cơ thể sắp chịu đựng không nổi, trực tiếp vào phòng ngủ liền mê mang bất tỉnh, căn bản không thể suy nghĩ thêm được cái gì.
Thời Thích ngồi ở bên cửa sổ, Ninh Mông đi qua đó lấy dao găm ra: “Cậu muốn cái này hay không? Tôi lấy từ cái mặt nạ kia ra đó.”
Cô tiện tay lấy mặt nạ Lưu Huyên nhặt lại đặt trước mặt cậu.
Ngẫm nghĩ nên làm như vậy thì tốt hơn, dù sao cô cũng không sống được lâu nữa, chi bằng đưa cho Thời Thích, còn có thể phát huy công dụng lớn nhất.
Thời Thích chỉ nhìn thoáng qua, không thèm để ý mà nói: “Cậu cầm lấy đi.”
Ninh Mông ánh mắt nghi hoặc mà nhìn cậu: “Cậu thật sự không cần sao? Sau này đừng hối hận đó.”
Con dao găm cũ này tìm được trên mặt đất, tuy rằng dao găm chỉ còn lại có một nửa, nhưng vẫn có chút hữu dụng.
Nét mặt Thời Thích không thay đổi: “Cái này thì có gì phải hối hận chứ.”
Con dao găm này thật là thứ tốt, cô giữ lại có thể dùng để phòng thân, cậu ấy bây giờ cũng không thiếu mấy món đồ này.
Ninh Mông cười vui mừng, không cần thì thôi vậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Rầm rầm rầm.”
Cô từ vui sướng hoàn hồn, nuốt nước miếng, khẳng định không phải là người mặc áo đen, bọn họ hiện tại đang ở phía sau nhà, sẽ trực tiếp từ cửa sổ tiến vào.
Lưu Huyên bị bừng tỉnh, từ phòng ngủ chạy ra, luống cuống hỏi: “Ai đó?”
Ngoài cửa có giọng nói trả lời: “Là chú, chú Lý.”
Chính xác là giọng nói của ông ta, nhưng giờ khắc này lại làm hai người nhát gan trong phòng lập tức run rẩy.
Ninh Mông nhỏ bé đứng bên cạnh Thời Thích, nói: “Người này vẫn là người bình thường có phải không?”
Lưu Huyên khuôn mặt trắng bệch, chỉ có thể trưng cầu ý kiến: “Đàn anh, đàn chị, có nên mở cửa không…”
Thời Thích khuôn mặt vô cảm: “Mở đi.”
Chỉ là cậu vừa mới nói xong hai chữ này, cánh cửa lập tức mở toang.
Lúc bọn họ trở về cũng không có khóa cửa, chỉ khẽ đóng lại, hiện tại dĩ nhiên bên ngoài có thể đẩy vào dễ dàng rồi.
Người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo cũ kĩ tiến vào, còn đang nói chuyện: “Chú thấy mấy đứa không có khoá cửa, mà không ai trả lời, nên lập tức đẩy cửa vào xem sao.”
Lưu Huyên đứng gần nhất, đã nhịn không được mà lùi dần lưng dựa hẳn vào bức tường phía sau, run rẩy nói không ra lời, bị cảnh tượng trước mắt doạ muốn khóc.
Nếu nói cảnh tượng tối hôm qua làm cô cảm thấy khủng bố, thì lần này là kinh hoàng.
Bất kỳ da mặt người nào sau khi bị xé xuống, không thể bình yên vô sự còn sống, càng đừng nói đến hiện tại còn có thể đứng ở đây, một chút cũng không giống bộ dạng xảy ra chuyện tối hôm qua.
Lưu Huyên nhìn về phía đàn anh bên kia.
Thời Thích lạnh nhạt mở miệng: “Lát nữa chúng cháu sẽ rời đi.”
Chú Lý kinh ngạc nói: “Giờ mới vừa hừng đông mà? Sớm như vậy liền đi sao? Không ở lại ăn bữa cơm à? Các cháu hôm qua tìm được mặt nạ rồi sao?”
Không đề cập tới mặt nạ còn đỡ, nhắc tới liền nhớ đến cảnh tượng ông ta tự xé da mặt của mình xuống.
Lưu Huyên sắc mặt trắng bệch, lắp bắp trả lời: “… Chú Lý có thể là cháu nhớ nhầm, ngày mai chúng cháu còn phải đi học, nên phải đi về.”
Chú Lý cũng không phát hiện có gì bất thường, gật đầu: “Vậy được rồi. Hoan nghênh lần sau lại đến nữa, chúng ta đang chuẩn bị cơm sáng, mấy đứa muốn ăn không?”
Lưu Huyên nào dám đồng ý, nói thẳng: “… Chúng cháu hiện tại còn chưa đói bụng, cảm ơn chú Lý, vất vả cho chú quá.”
Cô từ chối thẳng thừng đến như vậy, biểu cảm trên mặt cũng có chút kỳ quái.
Chú Lý dường như không nhận ra có gì bất thường, chỉ cười cười, xoay người rời khỏi căn nhà xi măng.
Sau khi ông ta rời đi, Lưu Huyên nhanh chóng đóng cửa lại.
Ninh Mông đi đến bên cửa sổ, kéo màn, ánh sáng chiếu vào, làm cô thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Người trong thôn đều đang làm công chuyện của mình, đối diện xéo căn nhà có một người còn đang ngồi xổm ngoài cửa đánh răng, mấy đứa bé cãi nhau với mẹ…
Lưu Huyên cảm thấy không thể tin được: “Đàn chị, chị nói xem chuyện đêm qua chúng ta nhìn thấy có phải là sự thật hay không? Làm sao mà em vừa tỉnh giấc liền biến thành như vậy?”
Hay là tất cả chuyện tối hôm qua trải qua là một giấc mộng?
Cô cảm thấy có chút không đúng, nhưng vừa xoay đầu vẫn nhìn thấy mặt nạ từ trong núi tối hôm qua mang về.
Lưu Huyên nhịn không được lấy gương nhỏ ra, nhanh chóng soi gương mặt mình.
Nhìn thấy khuôn mặt khôi phục như lúc ban đầu, cho dù có tàn nhang và mụn tuổi dậy thì, cô cũng cảm thấy vô cùng tốt, một chút cũng không chê.
Một tháng nay, cô thậm chí đã quên khuôn mặt của mình là như thế nào, hiện tại cuối cùng có thể nhìn thấy, cảm giác giống như bừng tỉnh sau cơn ác mộng.
Cuối cùng cũng thật sự thoát khỏi mặt nạ.
Cô lại nói: “Chị nói xem có phải người ở đây đều… không phải người hay không? Cho nên tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy vẫn có thể sống sót?”
Lưu Huyên lẩm bẩm nói với chính mình: “Vậy ngày hôm qua mình ăn chẳng phải là cơm quỷ… Trước kia mình còn cùng bạn học tới cắm trại dã ngoại nơi này nữa…”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ , sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Ninh Mông suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Chuyện xảy ra tối hôm qua hẳn là thật, nhưng là tình huống hiện tại lại có chút không bình thường, chị cũng không thể nói được là do nguyên nhân gì.”
Rốt cuộc mấy chuyện này cô cũng ít khi gặp qua.
Trong tiểu thuyết vốn dĩ không có miêu tả đến thôn trang này, càng đừng nói đến trong đó xảy ra chuyện gì, ngay cả người kia cũng không có giới thiệu qua, dĩ nhiên càng không nói người kia làm sao mà lấy được con dao găm.
Nhưng hiện tại dao găm ở trên tay cô, cuối cùng cũng có chút an ủi.
Hiện tại cô đã biết thôn trang này rõ ràng không bình thường.
Cô vốn tưởng rằng sau khi xảy ra chuyện đêm qua, những người này sẽ chết mới đúng, kết quả lại không như vậy, ngược lại khuôn mặt nguyên vẹn hoàn hảo giống như sáng hôm qua.
Cứ như đêm qua là ảo giác.
Nhưng Ninh Mông rõ ràng, căn bản không phải ảo giác, trên tay cô còn có vết thương, cảm giác đau đớn lúc đó cũng không phải là giả.
Thôn trang này thật sự không phải là kỳ lạ bình thường đâu.
Thời Thích bỗng nhiên nói: “Chúng ta có thể đi rồi.”
Ninh Mông xoay người, nhanh chóng trả lời: “Được. Nhanh đi thôi.”
Tránh việc trễ một chút lại xảy ra chuyện gì.
Lúc đi ra gặp phải mấy đứa nhóc trong thị trấn, đều tò mò nhìn bọn họ, còn từng bước đi theo phía sau.
Cho đến cửa thôn, gặp phải chú Lý cùng trưởng thôn từ bên ngoài trở về.
Trưởng thôn nhìn bọn họ, cười tủm tỉm nói: “Phải đi sao? Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Chú Lý cũng nói tiếp: “Nhóc con nhà chú rất thích bọn con, nếu có cơ hội lại đến chơi nha.”
Bọn họ nói chuyện rất bình thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thời Thích nói: “Dạ.”
Còn Lưu Huyên mặt ngoài cười nhưng trong lòng sợ hãi mà đáp: “Cảm ơn chú Lý lần này đã giúp đỡ chúng cháu, nếu sau này có cơ hội nhất định bọn cháu sẽ tới.”
Chú Lý mỉm cười, nhìn theo bọn họ rời đi.
Mãi đến khi đi vào con đường mòn nhỏ, Ninh Mông rốt cuộc nhịn không được quay đầu nhìn thử.
Thôn trang vẫn như cũ nghi ngút khói bếp, ngoài ruộng có người dân đang đi cấy, còn có những đứa trẻ chơi đùa ngoài đồng, thật thanh bình và yên ả.
Chú Lý và mấy người đàn ông trung niên đứng ở cửa thôn nhìn bọn họ, nhìn thấy cô quay đầu lại, còn cười vẫy vẫy tay.
Ninh Mông vội vàng quay đầu không nhìn nữa.
Chỉ là cô xoay đầu đi trong nháy mắt, liền nhìn thấy mấy người đàn ông kia thu tay lại, khuôn mặt mỉm cười sờ tay lên mặt.
Vài người nhỏ giọng mà than thở nói: “Đau quá.”
Chỉ tiếc, tất cả không ai có thể nghe thấy.
Ninh Mông chỉ nhìn thấy hành động đó, sau lưng sởn tóc gáy, thiếu chút nữa vấp chân té ngã ở bên cạnh, may mà có Thời Thích đỡ mới đứng vững.
Cậu hỏi: “Làm sao vậy?”
Ninh Mông lắc đầu: “… Không sao, không cẩn thận bước hụt.”
Thời Thích không hoài nghi, đi bên cạnh cô, Ninh Mông nhịn không được hỏi hệ thống: “Bọn họ có phải vừa mới nói gì đó không?”
Hệ thống nói: “Cô nhìn thấy sao? Bọn họ nói là: “Đau quá”.”
Ngữ khí rất bình thường, nhưng lại làm Ninh Mông nghe được nổi da gà, nhanh chóng chui vào trong xe, không dám nhìn bên ngoài.
Cô cho rằng những người đó đều không có ký ức, hoặc là căn bản không biết những việc này, cũng hoặc là những người đó chỉ là những cái bóng, trời ạ rối loạn cả lên…
Nhưng hiện tại rõ ràng sự thật ở ngay trước mắt.
Những người đó trải qua chuyện tối hôm qua, còn nhớ rõ chuyện xảy ra hôm qua, sao lại còn có thể sống chứ.
Vậy lúc mấy người bọn cô nhìn thấy bọn họ xé da mặt ra và chảy máu rốt cuộc là thật hay giả?
Ninh Mông nghĩ lại, càng ngày càng cảm thấy đáng sợ.
Tài xế và người mặc áo đen đều đang ở trên xe.
Trên đường từ đồng ruộng đi tới, Ninh Mông cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không đúng, ngày hôm qua có cày cuốc ngoài đồng, nhưng ngoài ruộng không hề có chút thay đổi nào.
Căn bản không giống như có người từng làm qua vậy.
Cô đè nén hiện tượng kỳ quái này trong lòng, chờ ra đường quốc lộ thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Trên xe còn có hạt dưa, không suy nghĩ chuyện đó nữa lấy nó ra ăn.
Lưu Huyên dọc theo đường đi đều soi gương mặt mình, thật là yêu thích không buông tay, cô hiện tại thoát khỏi mặt nạ, chỉ cảm thấy bản thân đẹp không ai sánh bằng.
Xe tiến vào trong thành phố, các tòa nhà cao tầng phồn hoa, dòng người tấp nập trên phố, làm sương mù trong lòng tan đi không ít.
Lần đầu tiên Ninh Mông cảm thấy cảnh tượng bên ngoài thật là đẹp.
Trước kia còn cảm thấy phong cảnh ở nông thôn xinh đẹp, có thể dưỡng lão, sau khi trải qua sự việc lần này, cô quyết định về sau đánh chết cũng sẽ không dám suy nghĩ đến chuyện về nông thôn nữa.
Tài xế đột nhiên mở miệng nói: “Cậu Thích, cậu Cả ở bên ngoài.”
Thời Thích ánh mắt hạ xuống, nhẹ nhàng nói: “Vậy qua đó đi.”
Ninh Mông đã lâu không gặp Thời Thiện Cẩn, tò mò hỏi: “Chúng tôi cũng phải đi qua đó hay sao? Có làm phiền không?”
Thời Thích đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cậu mím môi, ánh mắt dừng ở hạt dưa trên tay cô, hỏi lại: “Cậu cảm thấy sẽ làm phiền sao?”
Ninh Mông cảm thấy giọng điệu của cậu có chút không đúng, nhưng vẫn trả lời: “Đương nhiên, chúng tôi đâu có quen biết nhau đâu.”
Vừa dứt lời, cô liền nghe được Thời Thích hừ nhẹ, sắc mặt không vui.
Ninh Mông lén lút hỏi hệ thống: “Ta có chỗ nào đắc tội cậu ấy sao? Đứa trẻ này sao lại trở nên mẫn cảm như vậy?”
Hệ thống nói: “Ai da, chắc là đang trong thời kỳ phản nghịch, một câu có thể lý giải ra thật nhiều ý, phải dỗ dành mới được.”
Nói cũng có lý.
Ninh Mông ngữ khí nhẹ nhàng một chút: “Được, được, được, cùng đi gặp đi.”
Thời Thích nhìn lướt qua mặt cô đang nhỏ giọng nói thầm cái gì, trong lòng đột nhiên có chút bực bội, khi ngũ quan mơ hồ nhìn không rõ, càng thêm phiền.
Xe cuối cùng dừng ở trước biệt thự.
Lưu Huyên lần đầu tiên tới nơi như vậy, trực giác nói cho cô nơi này không phải chỗ cô nên đến, trong lòng có chút bồn chồn, không biết nên cùng đi hay không.
Thật lâu sau, Thời Thiện Cẩn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thời Thích gọi: “Bác Cả.”
Lưu Huyên nhìn thấy ông ấy cũng không quen biết, còn tưởng rằng là ba của Thời Thích, nhưng nghe thấy cậu gọi “bác Cả” thì mới rõ ràng quan hệ giữa hai người.
Có bác Cả khí chất xuất chúng như vậy, đàn anh đẹp trai như vậy cũng không lạ.
Cô tự biết bản thân không có lý do gì ở nơi này, cười nói: “Đàn anh, đàn chị, em về nhà trước nha, lần này thật sự rất cảm ơn hai người.”
Ninh Mông trả lời: “Lần sau không được chạm vào mấy món đồ lung tung nhé.”
Lưu Huyên gật đầu: “Em biết rồi, lần sau chắc chắn sẽ không dám chạm lung tung nữa, lần này làm em sợ chết khiếp.”
Cô lén nhìn người đang nói chuyện với Thời Thích, có chút bùi ngùi mà rời nơi này, cô với đàn anh rõ ràng không phải cùng một thế giới.
Chờ cô đi rồi, bên này còn lại ba người.
Thời Thiện Cẩn tầm mắt đính ở trên người Ninh Mông, trong mắt xẹt qua một chút bất ngờ, cảm thấy suy nghĩ Thời Thích có chút kỳ quái.
Nhưng giữa bạn bè giao lưu là cần thiết, bạn học cũng không sao cả.
Vẻ