Editor: Muscat
Ninh Mông có chút không hiểu.
Khâu Khả Khả có mối quan hệ vô cùng tốt ở trong trường, cho nên cô mới biết nhiều tin tức, bạn bè nhiều vô kể.
Hơn nữa tính tình của cô ấy cũng rất hoạt bát, không ngượng ngùng, cô hay thấy một số nữ sinh tới tìm cô ấy, còn mang đồ ăn cho cô ấy.
Hẳn là không giống người có tính cách hay kết thù.
Cô còn đang suy nghĩ, Thời Thích đã thò tay vào trong bàn.
Đồ bên trong cũng khá lớn, cậu lấy ra một bức tranh, được đóng khung lại, bên trên không có gì.
Chỉ cần chạm vào bề mặt là có thể chạm tới phần vải bố.
Xem ra là tranh sơn dầu,chỉ là chưa vẽ gì cả, giống như là thuốc màu xếp thành đống, nhưng chưa vẽ gì.
Thế này cũng quá qua loa rồi.
Ninh Mông cảm thấy Thời Thích tùy tiện vẽ còn đẹp hơn.
Đầu óc cô không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là nữ sinh kia yêu thầm Khâu Khả Khả, cho nên mới nhân lúc mọi người đã về hết liền mang tặng bức tranh do chính mình vẽ?
Cô thò tay sờ lên, cảm giác rất bình thường, không có cảm giác lạnh lẽo.
Di động chiếu lên trên.
Thời Thích lại trả trở về, sắc mặt nhợt nhạt: “Về nhà.”
Ninh Mông “a” lên một cái, truy hỏi: “Chúng ta không cần nhìn xem bức tranh này có vấn đề gì hay sao?”
Thời Thích nhìn cô, nói: “Để Khâu Khả Khả tự mình xem đi.”
Ninh Mông ngẫm nghĩ, có thể là do mắt âm dương của cô mở lâu rồi, nhìn thấy cái gì cũng nghĩ theo chiều hướng đáng sợ, có lẽ cái này chỉ là một bức tranh rất bình thường.
Cô nói: “Được thôi, về nhà.”
Đã hoàn toàn quên chuyện ánh đèn đột nhiên vụt tắt.
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng học, nhanh chóng khóa cửa lại, đi ra khỏi trường học yên tĩnh.
Ánh trăng chiếu vào lớp học không một bóng người.
Sau khi về đến nhà Ninh Mông vứt chuyện này qua một bên, bị Lương Phượng Mai nói : “Đã bảo mày về sớm từ trước, không phải nói là chỉ một lúc là được hay sao?”
Cô vừa ăn cháo, vừa than thở: “Con quét dọn xong hết rồi nhưng có bạn học quay lại lấy sách, con cũng chỉ có thể chờ cậu ấy.”
Nhưng nếu đi muộn thì đã không thể nhìn thấy chuyện ở phía sau.
Lương Phượng Mai ngồi một bên khâu quần áo.
Ninh Mông đảo mắt, đột nhiên hỏi: “Mẹ, hôm nay đi chơi với chú Lâm vui không?”
Nghe thấy lời của cô, Lương Phượng Mai suýt chút nữa đâm kim trúng tay, trừng mắt nhìn cô: “Cái gì mà đi chơi, bọn mẹ là đi mua đồ!”
Ninh Mông gật đầu: “Dạ dạ dạ, mua đồ. Mua đồ gì vậy ạ?”
Cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút, buổi chiều hai người ở cửa nói chuyện đã bị cô nghe được, cô chỉ muốn quan tâm tiến trình một chút.
Lương Phượng Mai gõ vào bát: “Sắp 10 rưỡi rồi, nhanh ăn xong rồi tắm rửa đi ngủ, sáng mai còn phải đi học.”
Nói sang chuyện khác, chắc chắn là có điều giấu diếm.
Ninh Mông cầm bát, lén nhìn quanh tiệm một vòng, phát hiện ra hai túi quà xinh xắn ở phía quầy hàng.
Chắc là quần áo.
Xem ra chú Lâm rất biết tán người ta, phải nhanh tán đổ mới được, cô chỉ sợ còn một hai tháng nữa là phải rời đi rồi, đến lúc đó Lương Phượng Mai chắc chắn không chịu nổi.
Đứa con gái coi như mạng sống xảy ra chuyện, Lương Phượng Mai có kiên cường thế nào thì cũng sẽ có lúc yếu đuối, có người ở bên cạnh an ủi thì sẽ tốt hơn.
Nghĩ cũng thấy rất đau lòng.
Ninh Mông chỉ có thể nói là cô đã cố gắng hết sức rồi, vốn dĩ Ninh Ninh đã ra đi từ năm ngoái, cô tới đây cũng chỉ có thời gian chưa đầy một năm mà thôi.
Cô ngửa cổ uống nốt bát cuối cùng: “Xong rồi.”
“Nhanh đi tắm rửa.” Lương Phượng Mai đặt quần áo xuống, đi tới thu dọn bát và dưa muối: “Tắm xong rồi đi ngủ.”
“Dạ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Ninh Mông trở về phòng, người giấy nhỏ vẫn đang chạy nhảy trên mặt đất, cánh tay nhỏ ôm một cây bút.
Váy xanh lần trước bị cô tô lên mấy chấm nhỏ, giờ đã biến thành váy chấm đốm, càng đáng yêu hơn rồi.
Nhìn thấy cô trở về, người giấy nhỏ ném bút xuống, chạy về phía cô.
Ninh Mông xách nó lên, đặt lên bàn, nói: “Đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn đi ngủ thôi, trễ lắm rồi.”
Người giấy nhỏ nghe hiểu ý cô, ôm lấy ngón trỏ, cọ cọ, ngoan ngoãn nhìn cô gật đầu.
Trái tim Ninh Mông muốn tan chảy rồi,cô xoa xoa mặt nó.
Người giấy nhỏ lại càng vui hơn rồi, xoay mấy vòng ở trên bàn, chạy đến chỗ một chiếc hộp tinh xảo nằm ngay ngắn, còn đắp một lớp vải nhỏ lên.
Nó nghe lời cô mà ngủ rồi.
Cái này là lần trước Ninh Mông làm cho nó, cắt từ một chiếc váy ra, Lương Phượng Mai còn mắng cô trận.
Cô chăm chú nhìn nó một lát, rồi đi vào nhà tắm.
Ngày hôm sau cô đi học muộn, vừa đến thì chuông vào lớp vang lên.
Khâu Khả Khả bình yên vô sự ngồi vào chỗ, trên bàn đang đặt bức tranh đêm qua.
May thay hôm nay sức khỏe của giáo viên không tốt, chỉ ở trên bục giảng xem, nên Khâu Khả Khả thỉnh thoảng nhìn lén bức tranh cũng không sao.
Ninh Mông không nhịn được lặng lẽ chạm vào bàn của cô ấy, cầm sách che, hỏi: “Khả Khả, bức tranh này là của ai?”
Khâu Khả Khả lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Không biết, buổi sáng hôm nay tớ mới thấy, bên trên không có ghi tên.”
Sáng nay cô ấy tới lớp, liền nhìn thấy bức tranh này ở trong ngăn bàn.
Lúc đầu không thấy nội dung, còn nghĩ là nam sinh có tài nghệ nào yêu thầm cô, mới bỏ vào, sau đó lấy ra xem, rõ ràng là không có tâm.
Chắc chắn không thể là người yêu thầm cô tặng được.
Trên bục giảng giáo viên ngữ văn đột nhiên đứng dậy.
Nhìn thấy tình huống này, tim Ninh Mông nhảy dựng lên, nhanh chóng quay về đọc sách, chuẩn bị tan học mới nói chuyện tối hôm qua.
Cô nhìn sang bên cạnh, Thời Thích cũng không học, mà đang ngồi đọc sách.
Dù sao cũng đều là sách cô đọc không hiểu, cũng chưa từng thấy qua, không biết lấy từ đâu ra, chữ ở trên giống như chữ cổ đại.
Chuông tan học vang lên, giáo viên liền rời phòng học.
Khâu Khả Khả lấy bức tranh ra, đặt lên bàn học, mặt trên thuốc màu chồng chất lên nhau, hình thành màu sắc kỳ quái.
Một đống tròn tròn, nói là của trẻ con vẽ thì cũng không quá.
Ninh Mông xoay người, nói với cô: “Đêm qua lúc tớ làm trực nhật, nhìn thấy có nữ sinh bỏ vào, tóc dài, dáng cao hơn tớ một chút, không thấy mặt, lén lén lút lút.”
Khâu Khả Khả kinh ngạc nói: “Tóc dài?”
Đa số bạn thân của cô toàn là tóc ngắn và dáng người trung bình, tóc dài cơ bản là không có, nữ sinh này chắc chắn không phải bạn của cô.
Ninh Mông tả lại câu chuyện từ lúc đầu đi vứt rác cho cô ấy nghe.
Khâu Khả Khả nghe cô nói cảm giác như là kể chuyện ma quỷ: “… Cậu đừng nói nữa, sợ buổi tối tớ không ngủ được, có lẽ chỉ là thấy cảm mến tớ? Hoặc là tớ đã gián tiếp giúp cô ấy?”
Cô chưa bao giờ chủ động đắc tội người khác, càng đừng nói là nữ sinh.
Nữ sinh ở chỗ này, trừ tính cách vô cùng không tốt, mới không đi kết bạn, cô ấy cũng hiếm khi cãi nhau chứ đừng nói tới chuyện đắc tội.
Trong tranh chẳng vẽ gì, Khâu Khả Khả cất nó vào trong ba lô: “Thôi, kệ đi, hôm nay tớ mang về nhìn xem, năng lực hội họa của người này đúng là tệ.”
Cô từng học vẽ tranh, phổ cập đủ loại khuyết điểm cho Ninh Ninh nghe một lúc, cảm thấy chắc chắn là có người đang chọc ghẹo mình.
Ninh Mông nghe cô nói cũng cảm thấy không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là để phòng ngừa bất trắc, cô vẫn là ngoan ngoãn hỏi hệ thống: “Bức tranh này có vấn đề gì không?”
Hệ thống nói: “Tạm thời không nhìn ra vấn đề.”
Cô tiếp tục hỏi: “Vậy về sau khả năng có vấn đề hả?”
Hệ thống không xác định: “Không rõ lắm, trước mắt nhìn thử, bức tranh này không có gì đặc biệt, nếu nói thì cũng là nói thuốc màu nhìn không bình thường.”
Ninh Mông nhớ lại bức tranh đó, thuốc màu ở bên trên lẫn lộn với nhau, nhìn không ra có gì đặc biệt: “Thuốc màu có gì đặc biệt sao?”
Hệ thống giải thích nói: “Bên trong hẳn là có thêm mấy thứ tự làm gì đó, nhưng không phân biệt được, tôi cũng nhìn không ra.”
Cái hệ thống này, hoàn toàn khác với những hệ thống có bàn tay vàng, có thể nhìn ra được điểm khác biệt đã rất lợi hại rồi.
Ninh Mông cũng không hề cưỡng cầu, trước mắt không nguy hiểm là được.
……
Cả một ngày, Khâu Khả Khả dò hỏi những người bạn có quan hệ tương đối tốt, vẫn không hỏi được ai đã bỏ bức tranh đó vào ngăn bàn của cô.
Hơn nữa có hai người bạn của cô cũng nhận được bức tranh giống như vậy, chỉ khác là vào mấy ngày trước, bị mấy người đó trực tiếp ném vào thùng rác.
Giờ loại thuốc màu đó đã không còn bán bên ngoài nữa.
Phỏng chừng người đó không phải là bạn của mình.
Vậy càng làm cho cô tò mò hơn, không phải bạn của mình, vì sao lại tặng thứ đồ như vậy, hơn nữa vừa thấy là biết không có tâm rồi.
Chuyện này đúng là kỳ lạ, ba người đều nhận được bức tranh như vậy, hơn nữa bức tranh cũng không khác nhau lắm, cũng không biết bên trong có nguyên do gì.
Khâu Khả Khả nghĩ hoài không ra nên mặc kệ.
Sau khi tan học, cô chia tay với Ninh Mông ở cổng trường.
Nhà Khâu Khả Khả ở khu vực xa hoa trong trung tâm thành phố, cách trường học không xa, ngày thường đều đi xe, buổi tối tài xế sẽ đến đón về.
Dù đã hơn 10 giờ, trên phố vẫn vô cùng náo nhiệt. Khâu Khả Khả đi trên đường, hôm nay tài xế có việc không tới đón cô.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người đàn ông chạy xe máy, túm lấy túi cô.
Cô theo phản xạ tính giật lại, người kia rất khỏe, cô bị kéo ngã trên mặt đất.
Khâu Khả Khả sắc mặt không tốt, từ dưới đất ngẩng đầu lên, thấy người kia đã sớm chạy mất, may mắn túi của không bị cướp đi.
Tay bị cọ trên đất, trầy da chảy máu.
Cũng may miệng vết thương không lớn, dùng khăn giấy lau khô vết máu ở bên ngoài thì không sao nữa rồi, chi là có chút đau mà thôi.
“Đúng là có bệnh.” Khâu Khả Khả thầm mắng.
Khóa kéo của túi bị người kia kéo ra, lại bị va đập, bức tranh bên trong rơi trên đất, tốt xấu gì cũng là người ta cho cô.
Cô nhặt lên rồi phủi phủi mặt ngoài, bỏ lại vào túi.
Có vết máu dính trên vải tranh, biến mất trong lớp thuốc màu.
Về đến nhà, Khâu Khả Khả dùng cồn vệ sinh vết thương, lại mắng chửi người kia một hồi, thật là xui xẻo chết đi được.
Gia cảnh cô rất tốt, ba mẹ tự mở công ty, không thể nói đứng số một số hai nhưng vẫn có thể nói là nằm trong danh sách xếp hạng, lại không có đứa con nào khác, cô là con gái một được cưng chiều từ nhỏ đến lớn.
Ba mẹ Khâu sau khi trở về, nhìn thấy con gái bị thương, cũng đau lòng chết đi được: “Da thịt non mịn như thế này, nếu bắt được người đó, thế nào cũng phải lột da người đó ra.”
Khâu Khả Khả cười thành tiếng, trở về phòng.
Vào phòng, cô đặt bừa bức tranh lên bàn sách, rồi vào phòng tắm.
Tiếng nước xối cùng tiếng hát đồng thời truyền đến, che đậy đi những âm thanh nhỏ vụn ở trong phòng.
Trong tranh, thuốc màu vốn dĩ chống chất lên nhau lại giống như còn sống, chuyển động từ từ và đi theo hướng của bản thân.
Sau một lúc, Khâu Khả Khả từ phòng tắm đi ra.
Cô đi bên cạnh bàn, xoa mái tóc ướt ngồi trên ghế xem bức tranh kỳ quái, thuốc màu vẫn chồng chất lên nhau.
Nhưng nhìn kỹ, luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ quái.
Cô nghi hoặc nói: “Hình như có điểm không giống… Mình hoa mắt hay sao?”
Nhưng lại không tìm được chỗ nào không thích hợp, Khâu Khả Khả cảm thấy có thể là cô mới vừa tắm rửa xong, đầu óc có chút choáng váng.
Mẹ Khâu đẩy cửa đi vào: “Còn không ngủ.”
Bà để ly sữa bò lên trên bàn, nhìn thấy bức tranh kia, cầm nó lên hỏi: “Cái này là con vẽ hả? Xấu quá đấy?”
Trong nhà có quan hệ, tự nhiên sẽ có đủ loại người tới tặng quà cáp, trong đó bao gồm những bức tranh tương đối có giá trị.
Trên tường cầu thang cũng treo một số bức có giá trị không nhỏ, mẹ Khâu có con mắt thưởng thức, bức tranh này thực sự là bức tranh xấu nhất mà bà từng thấy.
Khâu Khả Khả phủ nhận: “Sao có thể là con vẽ chứ? Có người tặng cho con.”
Mẹ Khâu nháy mắt, đặt bức tranh xuống, dò hỏi: “Nam sinh hay là nữ sinh?”
Khâu Khả Khả đẩy bà đi ra ngoài: “Nữ sinh, nữ sinh, nữ sinh, suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn, con muốn đi ngủ.”
Quay về bàn, cô lại đưa mắt nhìn bức tranh, thò tay sờ sờ, sờ vải vẽ tranh thấy cũng khá ổn, chỉ là vẽ không được đẹp.
Không nghĩ nhiều nữa, sau khi tóc khô xong, cô liền bò lên giường tắt đèn đi ngủ.
Bức tranh bị bỏ quên trên bàn, lại xảy ra sự biến hóa nho nhỏ… Chỉ tiếc, không ai phát hiện.
Sáng sớm hôm sau, Khâu Khả Khả bị đồng hồ đánh thức.
Mẹ Khâu nắm bắt thời gian đẩy cửa đi vào: “Ngày mai là thứ bảy, tối nay vừa hay là sinh nhật của con, buổi tối có muốn mời bạn học tới không?”
Khâu Khả Khả vừa chải tóc xong, đáp: “Muốn, muốn, muốn. Mẹ, vậy tối nay mẹ với bố ở nhà sao?”
“Không có, phải đi bàn công chuyện làm ăn, mẹ và bố con đi tiệc, trong nhà có dì giúp việc, bà ấy làm thức ăn cho