Translator: Sangria.
Chiều hôm nay Thời Thích đã được người làm dẫn đi cắt tóc, còn được sắm thêm quần áo, về đến nhà cậu phải tắm qua một lần rồi mới được đưa đến tòa nhà nhỏ.
Sau khi đến tòa nhà nhỏ trong lòng cậu nhẹ nhàng hơn hẳn, so với sự cô quạnh ở dinh thự, cậu vẫn quen với những nơi hòa nhã như thế này hơn.
Trong vườn luôn phảng phất mùi hoa thơm ngát, lúc nãy còn có một chị gái cho cậu trái cây, cách đối đãi này ở dinh thự cậu chưa từng được hưởng qua.
Thời Thích nhìn bà cụ đang đứng cách cậu không xa, bà đang nhìn cậu cười tít cả mắt, nụ cười ấy tựa như một đoá cúc đang nở rộ, bà được một chị gái đứng bên cạnh đỡ lấy.
Đây là bà nội... của cậu...sao?
Đôi mắt xanh lục kia chăm chú nhìn cô, khiến cả người cô trong chốc lát cũng vô cùng căng thẳng.
Ninh Mông đảo mắt, thấy tay cậu đang níu chặt lấy quần áo trên người cô liền hiểu ra cậu có chút khép mình, cô nhẹ nhàng nói: “Thập Thất, gọi một tiếng bà nội cho bà nghe thử nào.”
Nếu để cô biết trong mắt Thời Thích cô cười lên hệt như một đoá cúc già, vậy thì hậu quả thật sự khó mà lường nổi
Lập Hạ ở bên cạnh thầm nói xấu, dáng vẻ này của bà cụ y hệt như mấy bà lão chuyên lừa bán con nít vậy.
Cô nhỏ giọng thầm thì bên tai đứa bé: “Tai của bà cụ không tốt lắm, tên của cậu Thích mà bà ấy cứ nhầm là Thập Thất, cậu Thích cứ chiều theo bà ấy đi nhé.”
Thời Thích mím môi hồi lâu vẫn không mở miệng nói chuyện.
Ngay lúc mọi người đều tưởng cậu sẽ không trả lời, trong phòng khách đột nhiên vang lên giọng nói của cậu: “Bà nội.”
Giọng có chút khàn, không hề giống tiếng nói non nớt mềm mại của những đứa trẻ bình thường.
Nghĩ đến đây Ninh Mông nhíu nhíu mày, mấy vết nhăn trên trán càng thêm sâu hơn.
Trước đây cô không biết đứa nhỏ này lại thảm thương đến vậy, việc này có lẽ là do lúc bố qua đời cậu đã khóc quá thảm thiết chăng, nếu không thì tại sao giọng nói của một đứa trẻ lại khàn như vậy chứ? Bộ dạng này của cậu trông như gió thổi liền cuốn bay mất, chẳng trách cậu lại bị Thời Thông bắt nạt.
Nhìn chẳng có một chút nào giống dáng vẻ tàn nhẫn độc ác sau này.
Thời Thích ở đối diện thấy cô không phản ứng lại, ngón tay từ từ đan chặt vào nhau, cắn chặt môi dưới mà đứng đó.
Ninh Mông cảm thấy mình đã chết rồi mà còn có thể sống lại, sống nhờ trên thân xác bà cụ này cũng xem như sống thọ thêm được vài năm.
Bà cụ giận đến nỗi đi chầu trời rồi nên cô mới được hưởng thụ cuộc sống xa hoa này, nuôi nấng cháu trai của bà ấy là điều nên làm. Thằng bé Thời Thích này, với tình tiết trong tiểu thuyết như thế, cô đối tốt với cậu chung quy cũng vì mục đích ban đầu của cô chỉ vì tư lợi cho bản thân mình.
Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy đứa trẻ gầy yếu này, bỗng chốc nơi yếu mềm trong trái tim cô như bị khơi dậy.
Từ nhỏ cô vốn đã là cô nhi, không rõ bố mẹ mình là ai nên cô cũng xem như hiểu được sự sợ sệt của cậu bé Thời Thích không cha không mẹ này.
Trong tiểu thuyết do anh luôn đong đầy hy vọng bà cụ Thời sẽ yêu thương mình nhưng nhận được lại chỉ là sự vô tâm, thế nên từ đó mới dẫn đến hàng loạt vấn đề sau này. Bây giờ chẳng lẽ cô phải mặc kệ một đứa nhỏ vô tội này lớn lên trở thành bộ dạng tàn nhẫn kia sao?
Lập Xuân lập tức nhỏ giọng nhắc bà cụ: “Bà ơi, người đang nghĩ gì vậy?”
Ninh Mông hoàn hồn trở lại, “Ta thấy Thập Thất gầy quá đi mất, cần phải bồi bổ.”
Cô vươn tay vò rối mái tóc của đứa nhỏ, tuy có vẻ thiếu chất dinh dưỡng, nhưng mái tóc lại vô cùng mềm mượt, còn đen bóng nữa, chạm vào rất dễ chịu.
Giống như là đang sờ một con thú cưng vậy, Ninh Mông thầm nghĩ.
Cô trầm giọng nói: “Thập Thất gầy quá rồi, phải bồi bổ lại thôi, ăn đến khi nào khoẻ mạnh cao lớn mới được.”
Ít nhất cũng phải đánh thắng được đứa trẻ Thời Thông phá phách kia.
Nếu đã muốn bồi bổ vậy thì phải ăn thật nhiều đồ bổ dưỡng tốt cho sức khỏe nhất.
Lập Hạ nghĩ rất chu đáo, “Bà ơi, trước hết vẫn nên để bác sĩ đến kiểm tra cơ thể cậu Thích rồi dựa vào tình hình cơ thể mới đưa ra thực đơn thích hợp được ạ.”
“Con nói đúng, ta nghĩ qua loa quá.” Ninh Mông gật đầu, “Bác sĩ chắc là đang ở đây nhỉ?”
“Ở đây ạ, con lập tức đi gọi ngay.”
Bà cụ vừa giao phó, bác sĩ của toà nhà nhỏ liền mang theo đủ loại thiết bị y tế lập tức đến đây kiểm tra sức khoẻ cho Thời Thích.
Ông ta mặc áo blouse trắng, đeo mắt kính và cầm thêm dụng cụ y tế, khiến Thời Thích thấy hơi sợ nên chống cự.
“Bà này, cậu Thích có vẻ như bị suy dinh dưỡng nhẹ.”
“Cậu Thích vén áo lên đi.”
Thời Thích vén áo lên, lộ ra xương sườn ở lồng ngực, ở đó hầu như không có một tí thịt nào, khiến bác sĩ cũng sững sờ trong giây lát.
Thiết bị y tế lạnh như băng dán lên lồng ngực, cậu hơi co người lại.
Ninh Mông tưởng rằng cậu sợ, ở một bên dỗ dành: “Ngoan, sắp xong rồi.”
Thời Thích gật đầu, không nói gì.
Làm xong một loạt kiểm tra, bác sĩ cất dụng cụ, nói: “Cơ thể cậu Thích không có bệnh gì nghiêm trọng, có lẽ lúc trước do không được chăm sóc tốt, nhưng bây giờ muốn bồi bổ cũng không nên bồi bổ quá nhiều, phải từ từ từng chút một. Bà cụ, tôi nói trước cho bà một vài món dễ tiêu hoá, ví dụ như các loại cháo. Không thì tối nay bà cho cậu ấy ăn thử cháo hạt sen bát bảo cũng được*.”
*八宝莲子羹[Cháo hạt sen bát bảo]:Một món cháo cổ truyền Trung Hoa rất nhiều chất dinh dưỡng.
Ninh Mông đáp: “Được.” Cô cũng biết không thể bồi bổ tức thì, bổ nhiều quá sẽ thành bệnh, thà không bồi bổ còn tốt hơn.
Thời Thích nghe không hiểu, cậu biết “hạt sen”, nhưng mà “cháo hạt sen” là cái gì?
Cậu chớp chớp mắt im lặng ngồi ở đó, cậu biết nói nhiều sẽ sai nhiều.
Ninh Mông xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, non nớt mềm mại thì có đó, nhưng lại chẳng có tí thịt nào.
“Tối nay ăn cháo sen bát bảo được không nào?” Cô hỏi.
Thời Thích mặc kệ hành động của cô, ngoan ngoãn đáp lời: “Dạ.” Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, mặc dù vẫn còn chút khàn.
Ninh Mông lại là tiếp tục xoa xoa mặt cậu một lúc.
Đứa trẻ này ngoan quá đi mất, ngoan đến nỗi khiến cô đau lòng. Nhưng bây giờ cô cũng xem như là bà nội của cậu rồi, phải chăm sóc cậu thật tốt.
Lập Xuân với Lập Hạ đều đã qua đào tạo mới được đưa đến đây, tài nghệ nấu nướng không phải rất giỏi, nhưng cơ bản món gì cũng làm được.
Bà cụ bảo làm cháo sen, hiển nhiên các cô phải nhanh chân đi chuẩn bị.
Cháo sen bát bảo cách làm cũng như tên, cần có tám loại ngũ cốc khác nhau, mỗi loại đều chứa nhiều chất dinh dưỡng, rất thích hợp dùng để bồi dưỡng thân thể.
Bây giờ đang là mùa hè nên hạt sen rất dễ kiếm, dinh thự nghe được tin rất nhanh đã đưa hạt sen tươi và những loại ngũ cốc khác đến đây, còn đưa đến thêm một bông hoa sen, cắm vào trong lọ thuỷ tinh trong suốt, ánh sáng xuyên qua mặt nước trong lọ tỏa sáng lấp lánh.
“Wow.” Ninh Mông ngạc nhiên hô một tiếng.
Thành phố này đâu đâu cũng là những tòa nhà cao chọc trời, thật sự rất khó nhìn thấy hoa sen, phải đi đến tận nơi chuyên trồng mới có thể thấy được.
Nếu đi đến những địa điểm du lịch ở Giang Nam thì mới có thể thấy được cả