Editor: Thanh Việt
Trong không gian này, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Tim Ninh Mông đập nhanh vô cùng, không biết là do vừa rồi bị hôn, hay là bởi vì Thời Thích phát hiện ra cái thứ khác, nên khiếp sợ đến nỗi không nói ra lời.
Hệ thống an ủi: “Yên tâm đi, anh ta sẽ không nhìn thấy tôi.”
Vừa nói như vậy, tuy Ninh Mông còn nghi ngờ, nhưng vẫn yên tâm hơn một chút.
Cô lén nhìn Thời Thích, biết rõ là cảm xúc bây giờ của anh cực kì đáng sợ, đã lạnh lẽo đến cực độ, nếu bây giờ mình lại nói có chỗ nào hơi không được, chỉ sợ có thể sẽ bị nhốt lại ngay lập tức.
Ninh Mông đến thở cũng kiềm nhẹ lại, độ ấm trên mặt lại theo động tác mạnh bạo vừa rồi mà tăng lên, chưa được một lúc đã đỏ bừng.
Cô liếm môi, căng da đầu nói: “Không có ai giúp tôi… Xin lỗi, không phải là tôi cố ý.”
Chỉ có thể nói như vậy, bằng không thì có thể làm gì bây giờ đây.
Cô cũng không ngờ tới lúc này lại là đã bảy năm, phản ứng của Thời Thích đã là bằng chứng đầy đủ cho nỗi tuyệt vọng lúc ấy, làm lòng cô sinh áy náy.
“Xin lỗi?” Thời Thích nói thầm.
Tiếng nói dừng trên đỉnh đầu của cô, càng làm cho áp lực của Ninh Mông tăng mạnh.
Hơn nữa anh nhốt cô ở bờ tường, cả người chỉ có một khoảng trống nhỏ, chỉ cần động đậy một chút là có thể đụng phải lồng ngực anh.
Tay Ninh Mông không có chỗ đặt, dính lên tường không dám làm ra động tĩnh quá lớn.
Trên giường đột nhiên có tiếng di động vang lên.
Cô lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng không ngờ được rằng Thời Thích ngay cả một chút phản ứng cũng không có, không thèm đi nhận điện thoại, cứ như vậy mà đứng ở đây, vẫn không nhúc nhích.
Ninh Mông không thể nhịn được nữa, đẩy đẩy anh: “Điện thoại của anh.”
Thời Thích hờ hững nói: “Để nó kêu.”
Ninh Mông: “…” Cô có thể nói gì được đây.
Lúc anh nói chuyện kéo theo lồng ngực rung động, cô còn có thể cảm nhận được rất rõ, xuyên qua áo sơ mi rời rạc là có thể nhìn thấy hoa văn bên trong.
Không khỏi lại nghĩ tới nụ hôn vừa mới xảy ra kia.
Ninh Mông cắn môi, cho dù trước kia chính cô có cảm nhận được sự kỳ lạ, cũng bị cô trực tiếp bác bỏ, tất cả mọi chuyện đêm nay thật sự làm cô không phản ứng kịp.
Thế mà Thời Thích thật sự có lòng dạ như vậy với cô.
Có lẽ là cô suy nghĩ quá hăng say, người trước mặt rời đi cũng không cảm nhận được, thiếu chút nữa đã không khống chế được mà lăn kềnh trên đất, may mắn đã được đỡ lấy.
Mặt Thời Thích không chút thay đổi nhìn cô.
Di động lại vang lên, lần này bị anh thẳng thừng cúp máy, không do dự chút nào.
Hai người đều không nói câu gì mà nhìn đối phương, toàn bộ căn phòng đột nhiên trở nên cực kì yên lặng, chỉ sợ cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Một lúc lâu sau, Thời Thích đột nhiên dùng âm điệu thành khẩn mà mở miệng: “Đêm nay ngủ ở đây, đừng nghĩ sẽ rời đi nữa, tôi sẽ trông chừng.”
Giọng nói của anh có hơi lạnh, không hề nghe ra một chút ý nói chơi, lại liên kết với hành vi trước đó, theo trực giác của Ninh Mông thì anh nói được sẽ làm được.
Tuy rằng ở trong thì cô trợn trắng mắt, ngoài mặt lại ngoan ngoãn gật đầu.
Vốn cô cho rằng ngủ cũng sẽ bị Thời Thích trông chừng như vậy, ai biết thực ra lại không phải như thế, rửa mặt xong lên giường nằm, Thời Thích cũng chỉ ở bên cạnh cô xử lý công chuyện.
Còn người gọi điện thoại tới kia cũng bị anh dặn dò hôm sau đến dinh thự.
Ninh Mông nhìn lén Thời Thích một lúc lâu, cuối cùng nhịn không nổi cơn buồn ngủ đến mờ mắt, nhắm mắt đã ngủ mất, căn bản đã quên bản thân muốn kiên trì một đêm.
Thời Thích kết thúc công việc, tầm mắt dừng ở chỗ bên cạnh.
.
Ngày hôm sau sau khi trời hửng sáng, cô đã bị Thời Thích mang đi, đến dinh thự nhà họ Thời.
Xa cách lâu lắm rồi cuối cùng cũng được trở về nhà họ Thời, Ninh Mông còn có tâm trạng hơi bồi hồi, tâm trạng khắp người đều cảm thấy phức tạp.
Nếu trở lại toà nhà nhỏ, không biết Lập Xuân Lập Hạ có còn ở đó không.
Cô còn đang suy nghĩ, đã bị kéo vào phòng khách, người hầu trực tiếp lui ra ngoài, sau đó cô nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha.
Hẳn là người mà tối hôm qua Thời Thích bảo đến dinh thự.
Ninh Mông đi theo đằng sau, nhìn người đàn ông đang thấp thỏm bất an bên kia, nghĩ thầm là chuyện gì mà gấp gáp như vậy, không chỉ gọi điện, còn tới nhà.
“Cậu Thích, tôi tên là Tần Hoài Văn, chính là người tối hôm qua gọi điện cho cậu.”
Tần Hoài Văn cũng có chút xấu hổ, tối hôm qua hắn gọi điện thoại, rốt cuộc còn chưa kết nối được đã bị cúp, còn tưởng rằng mình không nhận được sự giúp đỡ, ai biết lại tìm được lối thoát trong cảnh gian nan, hôm nay lại được cho phép tới nhà họ Thời.
Lấy thân phận của hắn, hoàn toàn không thể tới nơi này.
Nhưng mà… Ánh mắt của Tần Hoài Văn đặt trên người người con gái phía sau Thời Thích, lộ ra biểu cảm cực cực cực không thể tin được.
Tuy rằng hắn hiếm được tiếp xúc với chuyện nhà họ Thời, nhưng cậu Thích nhà họ Thời không gần phụ nữ là điều mọi người đều biết, hơn nữa nghe nói chuyện ở đại học của anh là sự thật.
Làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với phụ nữ, có thể thấy được là hận cô ả bao nhiêu, ngay cả cánh mày râu như hắn cũng cảm thấy sợ hãi, càng miễn bàn đến người khác.
Nghe nói trước kia còn có cô gái muốn dính lấy anh, cuối cùng đều là mặt xám mày tro mà tự rời đi, mười lăm phút cũng không chờ được.
Cũng không biết là như thế nào, sợ tới mức rất lâu mới trở lại bình thường.
Tần Hoài Văn nghĩ nhiều, vừa hoàn hồn đã nhìn thấy Thời Thích đang nhìn mình, mặt không cảm xúc, trong lòng hắn kêu lộp bộp một tiếng, vội vàng mở miệng: “Cậu Thích, làm phiền rồi, tôi thật sự đã cùng đường…”
Hắn cũng phải tìm thật nhiều mối quan hệ mới lấy được số điện thoại.
Bằng không với thân phận của hắn, có khi gần vài năm sau cũng không lấy được số, có lẽ không chừng khi đó hắn đã chết.
Ninh Mông nghe hắn nói, lập tức biết nhất định là lại có chuyện quỷ quái gì đó.
Cô còn chưa nghĩ ra chuyện gì, cả người đã đụng phải lưng Thời Thích, mũi bị dồn lại một cái, thiếu chút nữa đã đau chết cô.
Ninh Mông phàn nàn theo phản xạ: “… Sao anh dừng lại làm gì?”
Thời Thích xoay người, duỗi tay xoa mũi của cô, âm thanh rất thấp: “Là do tự em đang nghĩ đâu đâu, không phải tôi sai.”
“Hầy.” Ninh Mông thở dài.
Tuy rằng tiếng nói chuyện của hai người nhỏ, nhưng Tần Hoài Văn đứng một bên vẫn nghe rõ, hắn gần như muốn rớt cả mắt.
Vốn hắn cho rằng cô gái này chỉ là Thời Thích đột ngột muốn được mở mang, sau đó chơi đùa mà thôi, ai ngờ quan hệ lại không bình thường như vậy.
Tuyệt không thể đắc tội.
Ninh Mông xoa cái mũi hơi đỏ mà ngồi trên sô pha, vẻ mặt hờ hững.
Thời Thích nhìn cô một cái, quay mặt đi nói: “Thời cơ coi như chưa muộn.”
Tần Hoài Văn lập tức hiểu, càng thêm kính nể bản lĩnh của anh, vốn chỉ là nghe người khác nói, bởi hắn chưa từng trải qua chuyện kiểu thế này nên càng tin tưởng anh hơn.
Ninh Mông cũng nhìn kĩ hắn ta, cuối cùng cũng phát hiện một chỗ hơi đen giữa hai hàng lông mày, lúc này cô mới nhớ tới, lúc mình vừa vào cửa đã thấy rồi, còn tưởng rằng đó là mụn ruồi mỹ nhân của hắn ta, không để trong lòng.
Thì ra khí đen là ở chỗ đó.
“Cậu Thích…” Tần Hoài Văn nói: “Lần này thật sự là tôi không còn cách nào, mới tìm cậu xin giúp đỡ, cậu muốn cái gì, nhất định tôi sẽ làm!”
Thời Thích chau mày, “Không cần.”
Chờ một lát sau, hình như anh nghĩ tới chuyện gì đó, mặt mày giãn ra, ngũ quan cũng dần thả lỏng, “Nói.”
Tần Hoài Văn chỉ chờ những lời này, lập tức tự thuật lại.
Ông mở một cửa hàng nữ trang ở Yến Kinh, tuy việc buôn bán không đứng đầu, nhưng cũng khá phát đạt, hơn nữa còn đi theo phong cách xa hoa, cũng có tiếng trong giới tiểu thư nhà giàu.
Trừ chuyện này ra, hắn còn có một cửa hàng trang sức xa xỉ nổi tiếng khắp thế giới, đây mới là nguồn gốc tiếng tăm chủ yếu.
Nhưng vì thời gian quá ngắn, hắn còn chưa tiến vào vòng tròn của giới thượng lưu Yến Kinh, chỉ là hắn cũng có tự tin có thể đi đến bên cạnh vòng, còn phần trung tâm chắc chắn là không thấy được.
Lần này còn phải mang ơn một người bạn.
“Chuyện phải nói từ mấy năm trước, khi đó vợ trước của tôi mới vừa qua đời, tôi và