Editor: Hennessy
Thời Thích kể khá chi tiết.
Thời gian camera theo dõi không phải là ngắn, có thể nói là bao trùm từ trước khi cô ấy xuất hiện tới thật lâu sau khi xảy ra tai nạn đều không có ai xuất hiện, ngoại trừ chính nạn nhân.
Mãi đến gần một tiếng sau, nhân chứng mới phát hiện ra thi thể Lý Nguyệt Như, sau đó lựa chọn báo cảnh sát.
Ngay sau đó, chuyện này đã bị đè xuống..
Dù sao so với việc lúc trước của Lục Vũ Kỳ, vụ Lý Nguyệt Như còn đáng sợ hơn, từ đầu tới cuối đều không có xe xuất hiện vẫn bị cán chết.
So sánh mà nói, vụ Lục Vũ Kỳ còn có thể miễn cưỡng giải thích một chút là do nổi điên, nhưng nếu cảnh sát làm lộ video giám sát này ra ngoài thì chỉ sợ thế giới sẽ nổi điên mất, nó sẽ bị mọi người coi là sự kiện tâm linh.
Đoạn đường đó giờ đã bị phong tỏa, những nơi xung quanh gần như không còn ai, ngoại trừ một số người gan lớn ở lại hóng chuyện, muốn chụp một vài bức ảnh để nổi tiếng, nhưng cuối cùng đều bị đuổi đi.
Tạm thời trên mạng chỉ có tin tức liên quan đến Lục Vũ Kỳ, đôi khi tin về Lý Nguyệt Như xuất hiện cũng bị xóa rất nhanh.
Tuy đã bị xóa, nhưng vẫn còn rất nhiều diễn đàn có bài thảo luận nhỏ.
Bởi vì có rất rất nhiều người vô cùng thích mấy chuyện tâm linh như thế này, nghiên cứu chuyên môn, thậm chí một trong mười việc siêu nhiên trong nước, sự kiện huyền bí trên thế giới … Đều do bọn họ nói ra.
Việc của Lục Vũ Kỳ và Lý Nguyệt Như đúng vừa với nghiên cứu của bọn họ.
Con đường này bỗng được đặt tên là “Đường Âm Quỷ”.
“Âm” xuất phát từ cảm giác u ám, hơn nữa mọi thứ đều xảy ra ban đêm, quỷ là vì mọi người cho rằng những người có năng lực siêu nhiên sẽ làm ra được việc kì dị như vậy..
Chỉ cần cái tên này thôi đã đủ làm người ta sợ rồi, đừng nói là còn việc khác.
Ninh Mông nghe được trong lòng run sợ, nhưng lại nghĩ đến hai người mới xảy ra quá nhiều việc như vậy, nên không biết mở miệng thế nào.
Thời Thích thờ ơ nói: “Nhà họ Trình đã mua mảnh đất bên cạnh khu đó, đang định khai phá thì xảy ra việc này nên mới tới tìm tôi.”
Anh nói cũng không sai, mời anh cũng coi như là tìm anh rồi.
Nhà họ Trình công ty bất động sản lớn nhất nước, bây giờ hầu hết đất đai có thể phát triển ở Yến Kinh đã bị bọn họ thu mua lại hết. Khu đất này vừa được bán đấu giá cách đây không lâu.
Theo kế hoạch của bọn họ, khu đất này sẽ dùng để phát triển một công viên trò chơi khổng lồ, cùng hợp tác với nước ngoài, về sau sẽ có một quảng trường lớn bên cạnh, lượng người không hề ít.
Hơn nữa nơi cách chỗ kia vài cây số đang bị phá bỏ, việc tháo dỡ và di dời sẽ sớm hoàn thành, còn thông tàu điện ngầm và xây dựng một ga tàu cao tốc ở đằng trước, chắc chắn là càng ngày càng phồn hoa.
Nhà họ Trình muốn dùng mảnh đất này để nâng tầm mình lên, lại không ngờ sẽ xảy ra việc như bây giờ, nếu đúng là chuyện tâm linh thì nghĩa là phong thủy sẽ không tốt.
Hơn nữa mấy tin đồn nhảm trên mạng làm bọn họ lo về sau sẽ phải chịu tổn thất, đã không lãi lại còn lỗ nữa.
Vì vậy mới mời Thời Thích giúp đỡ.
Thật ra trong lòng bọn họ đều nghĩ là do đối thủ không mua được khu đất gây ra, muốn làm khó bọn họ.
Nhà họ Trình đương nhiên là từng mời người khác, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, chỉ có thể bất chấp khó khăn đi mời Thời Thích.
Dù sao thì nhà họ Thời cũng rất có tiếng trong ngành này.
Việc Thời Thiện Cẩn năm đó không nắm quyền trong mắt bọn họ là chuyện lớn, họ đều cảm thấy đứa con riêng kia đã đoạt quyền.
Đến tận khi anh lên tiếng, lại được chứng kiến năng lực của Thời Thích, bọn họ mới biết được chủ ý của Thời Thiện Cẩn, giao cho anh đúng là việc đúng đắn.
Còn Nhị thiếu luôn phản đối đã sớm bị lơ đi rồi.
Bây giờ nhà họ Thời phát triển không ngừng dưới sự lãnh đạo của Thời Thích, bất kể là phương diện nào cũng làm người ta hâm mộ không thôi.
Cho nên bọn họ nghĩ là vẫn có thể giải quyết được.
Ninh Mông gật gật đầu, lại nói: “Vậy anh… Chú ý an toàn nhé.”
Tiếng của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Thời Thích đoán là mình đã ép hơi quá mức, nhưng anh không nhịn nổi nữa rồi.
Vừa nghĩ tới những việc trải qua trước kia, từ lúc bắt đầu đương nhiên là không có tình cảm, về sau lại dần thay đổi, khiến trái tim co rút đau đớn.
Ninh Mông không biết suy nghĩ của anh, nhìn đôi lông mày xinh đẹp của Thời Thích, lo lắng hỏi: “Thời Thích, anh sẽ không nghĩ là tôi lạt mềm buộc chặt đấy chứ…”
Thấy sắc mặt Thời Thích đột nhiên tái nhợt, cô vội dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Thời Thích nói: “Tôi biết em đang nghĩ gì.”
Anh nhíu mày, sắc mặt trở lại bình thường, “So với điều tôi biết, tôi càng hy vọng vào câu trả lời chân chính của em hơn, em không cần vội.”
Trầm mặc một lát, anh nói thêm: “Chỉ cần em không rời đi thì tôi có thể chờ.”
Ninh Mông rất muốn phản bác một câu.
Trên sổ hộ khẩu đã biến cô thành người phụ nữ đã kết hôn rồi, còn đưa cô đi thử áo cưới, không vội là thế nào, cô vốn không thể phản ứng kịp.
Chỉ có chút thời gian như vậy, cô không biết tình cảm của mình với Thời Thích là có từ lúc trước ở chung, hay là thật sự thích.
Cô chưa bao giờ thích ai, bình thường cũng chỉ theo đuổi minh tinh mà thôi, ngay cả nói chuyện hay tiếp xúc với con trai cũng rất ít.
Hơn nữa cô cũng đã chết nhiều năm rồi, ngoại trừ hệ thống không biết giới tính cũng không phải người thì Thời Thích chính là người thân với cô nhất.
Cho nên cuối cùng dù là tình thân hay tình yêu thì cô cũng không muốn lẫn lộn với nhau, nhưng không thể phân biệt được nữa rồi.
Chính vì vậy lúc trước mới nói là để cô cân nhắc đã.
Thời Thích nhìn ánh mắt vừa mờ mịt lại hoang mang của cô, bỗng cúi xuống chạm nhẹ vào trán cô.
“Đừng đi lung tung.”
Khi Ninh Mông kịp phản ứng lại, anh đã biến mất khỏi phòng khách.
Một người hầu đi từ hành lang bên cạnh ra, lén lút nhìn chằm chằm cô, mặt ửng hồng, ánh mắt như phát ra ánh sáng.
Ninh Mông đưa tay sờ trán, cảm giác vừa nãy dường như vẫn còn.
Có lẽ do quá bận nên buổi tối Thời Thích vẫn chưa về.
Ninh Mông tắm rửa sạch sẽ trở về phòng, nằm trên giường cau mày một hồi, sau đó lên Weibo.
Mấy ngày nay cô đăng ký tài khoản Weibo, ngày nào cũng lên dạo hot search, thỉnh thoảng share hình cá koi(*), còn chơi xổ số nữa.
(*) Cá koi là biểu tượng cho sự may mắn bên Trung Quốc, share cá koi cũng giống như share thần thìa, thần xoài bên VN mình