Editor: Hennessy
Ninh Mông cảm giác mình như đang che giấu một bí mật nhỏ, cô rất sợ sẽ xảy ra rắc rối.
Cô xoa xoa gò má, hơi nóng đã giảm xuống một chút.
Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm, mở khóa di động lần nữa, bên trên có một hàng chữ đơn giản lại bắt mắt đập vào mắt cô.
【 Đơn giản thôi, đừng làm quá, cô đi hôn trộm anh ta một cái, nếu cảm thấy vừa căng thẳng vừa vui vẻ thì đấy chính là thích.】
Hôn trộm?
Có vẻ tốt hơn nhiều so với việc lên giường đấy.
Ninh Mông suy nghĩ một lát, bây giờ cô nói thích Thời Thích thì trong lòng tự muốn phản bác chính mình, nói không thích lại cảm thấy kỳ quái, xoắn xuýt hết lên với nhau.
Có lẽ nên thử một lần.
Dù sao lúc trước cũng từng bị anh hôn rồi, cô hôn trộm một cái không mất gì cả, nếu kiểm tra ra được không phải là càng tốt sao.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ninh Mông từ mây chuyển thành nắng, trong lòng như được thả lỏng, cảm giác bị vấn đề nặng nề này đè ép cũng dần biến mất.
Hai người giấy nhỏ còn di chuyển trên bàn.
Cô đi qua, dùng ngón tay chọc chọc, dịu dàng hỏi: “Tiểu Hồng Tiểu Lục, các em còn nhớ chị không?”
Tiểu Hồng nhìn cô chằm chằm, Ninh Mông hiện lên cảm giác mình nhìn thấy được sự tò mò của nó.
Tiểu Lục liền hoạt bát hơn, mặc váy nhỏ chạy vội đến gần tay cô, dùng sức vừa ôm vừa cọ cọ.
Nếu có thể nói chuyện e rằng bây giờ đã kích động mà hét lên.
Trái tim Ninh Mông như nhũn ra, nhấc hai bé người giấy giống nhau lên, chơi cùng bọn chúng một lát, “Nếu chị rảnh sẽ đến thăm các em.”
Người giấy nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Lục lại ôm lấy ngón tay cô lắc đầu, túm chặt không cho cô đi rồi đi vong quanh bàn.
Ninh Mông buông bé ra, “Bây giờ chị có việc rồi.”
Nó có thể nghe hiểu tiếng người, lúc này mới lưu luyến buông ra, đáng thương vô cùng mà nhìn cô, muốn nhìn đến mức tim cô phải mềm nhũn.
Ninh Mông chạy nhanh xuống lầu, cô sợ mình chỉ cần ở thêm lát nữa là sẽ bị người giấy nhỏ giữ lại, đúng là quá đáng yêu.
Mười một năm trôi qua, bọn chúng không hề thay đổi chút nào.
Sau khi xuống lầu, Ninh Mông nhìn thấy Lập Xuân đang chăm sóc hoa cỏ trong sân, cô đợi một lát rồi mới hỏi: “Bây giờ Thời Thích có bận không?”
Cô nhớ tới nhiệm vụ, vô cùng gian khổ của mình đấy.
Lập Xuân vội ngừng tay, xoay người nói với cô: “Cậu Thích đang ở bên ngoài, cô Ninh muốn qua đó sao?”
Ninh Mông gật đầu, “Nếu anh ấy không bận.”
Nếu có việc bận thì cô sẽ không đi qua quấy rầy.
Lập Xuân mỉm cười, vội vàng nói: “Chắc chắn không bận, không bận, cứ để Lập Xuân cử người đưa cô qua đó.”
Ninh Mông ngoan ngoãn nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”
Lập Xuân càng nhìn càng thích, Cô gái nhỏ này tính nết đúng là dịu dàng, rất xứng đôi với cậu chủ Thích, mềm mại ôn nhu.
Cô ấy chạy ra ngoài gọi một người.
Mắt Ninh Mông rất tinh, nhận ra ngay là người em trai mặc vest đen lần trước, khá nhanh nhẹn.
Lập Xuân nói: “Để anh ta đưa cô đi nhé.”
Ninh Mông không từ chối từ, ngồi lên chiếc xe đã được chuẩn bị.
Người mặc vest đen không thích nói chuyện, cả quãng đường đi từ khu đô thị sầm uất tới nơi không còn nhà cao tầng đều rất yên tĩnh.
Ninh Mông càng lúc càng thấy lạ.
Không phải là định đưa mình đến nơi nào đó để giết người phanh xác đấy chứ?
Cô lén hỏi hệ thống: “Hệ thống hệ thống, ta còn an toàn không? Đây là nơi quỷ quái gì vậy? Sao không thấy bóng người nào?”
Hệ thống uể oải nói: “Cô rất an toàn, vô cùng an toàn. Cái cô này đáng lẽ cô phải biết…”
Nó còn chưa nói xong, Ninh Mông đã nhìn ra được đây là nơi nào, kinh ngạc nói: “Sao lại tới đây?”
Cô có ấn tượng sâu về nơi này, đây chính là con đường cô từng nhìn thấy trong video cách đây không lâu, khung cảnh xung quanh giống nhau như đúc.
Hệ thống nói: “Đúng rồi, chính là chỗ đó.”
Giọng điệu hân hoan của nó khiến Ninh Mông muốn cầm gậy đập cho một trận?
Nghĩ đến sự kỳ lạ của đoạn đường này, da đầu cô tê dại đi.
Tuy bây giờ hệ thống có năng lực, nhưng Ninh Mông cũng không dám đến gần mấy nơi xảy ra chuyện lạ thế này, vậy mà hôm nay lại vô tình đến đây.
Vụ án của Lục Vũ Kỳ và Lý Nguyệt Như cô còn nhớ rõ ràng, tuy giờ không phải ban đêm, nhưng ban ngày cũng kinh khủng lắm đấy.
Cô không nhịn được cất điện thoại vào túi, quyết định cả ngày nay sẽ không chơi di động, không làm một kẻ ngốc.
Người mặc vest đen cung kính đáp: “Cậu Thích đang ở đây.”
Hắn ta chỉ đến đây theo lệnh thôi.
Ninh Mông thở dài, nói: “Tôi đứng đây được rồi, nếu anh có việc bận thì cứ về trước đi.”
Người kia cũng coi như là quen biết cô, không giấu giếm mà nói: “Trách nhiệm của tôi là đi theo cô.”
So với những người khác, công việc của hắn nói là nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng thật, nói là vất vả thì cũng rất vất vả, bởi vì nếu cô Ninh xảy ra chuyện, hắn sẽ phải chịu tội theo.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện làm việc cho cậu chủ Thích.
Ninh Mông nghe hắn nói như vậy cũng mặc kệ, quay đầu nhìn về hướng cách đó không xa.
Đã hơn một tuần kể từ khi vụ việc xảy ra, đoạn đường ở đây đã bị phong tỏa, xung quanh hẻo lánh ít người, có mấy người đứng trong nơi đã bị cảnh sát dán giấy niêm phong.
Ninh Mông liếc mắt một cái đã thấy được Thời Thích đầu tiên, anh đứng đó giống như hạc giữa bầy gà, dáng người thon dài, thần thái tuấn tú.
Không đợi cô làm gì Thời Thích đã nhìn về phía này, vẫy vẫy tay với cô nói: “Đến đây.”
Hai người cách nhau khá xa, Ninh Mông nhìn rõ khẩu hình của anh, bên tai vẫn còn vang lên giọng anh nói chuyện..
Ninh Mông không nhịn được nghĩ tới mục đích của mình rồi bắt đầu do dự, cuối cùng cô cắn chặt răng nhấc chân đi sang bên kia.
Người bên trong không có ai ngăn cản.
Lúc đi đến giữa trung tâm, vết màu đỏ sậm trên mặt đất càng rõ hơn.
Gần đó có 3 người đang đang cầm dụng cụ có độ chính xác cao kiểm tra, nét mặt của ai cũng hết sức nghiêm túc, ngoại trừ Thời Thích.
Vừa thấy dáng vẻ bình bĩnh của anh, Ninh Mông cảm thấy an toàn vô cùng, đó là loại cảm giác mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
“Không sợ à?” Thời Thích hỏi.
Đương nhiên Ninh Mông không thể nói là không muốn, nói đúng hơn là không mong đợi việc phải đến đây, trả lời: