Editor: Hennessy
Thật lâu sau, bàn tay thon dài kia mới chuyển từ cằm ra sau gáy, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại mượt mà của cô.
Thời Thích cúi đầu, mãnh liệt hôn.
Ninh Mông còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì đã bị kéo đi theo tiết tấu của anh, đôi môi anh lượn quanh môi cô khiến toàn thân cô như nhũn ra.
Người Thời Thích hơi lạnh, đứng dưới ánh mặt trời mà dựa vào người anh vô cùng thoải mái.
Nhưng Ninh Mông hoàn toàn không nghĩ tới việc đôi tay kia đột nhiên giam cầm cô lại, động tác mãnh liệt đến mức muốn xé nát cô, xém thì cắn đứt đầu lưỡi.
Mũi chân đứng không vững, đưa đẩy.
Thời Thích bất động, ngay cả tiếng rên rỉ ngẫu nhiên tràn ra khỏi khóe môi cô đều bị nuốt chửng, không lọt ra một tẹo nào, gió thổi vi vu bên cạnh.
Đây là nụ hôn đầu sau bao nhiêu ngày từ lần ở khách sạn đó, nhiều ngày trôi qua như vậy, hai người vẫn thân mật tiếp xúc với nhau mà không hề có khoảng cách.
Thời Thích xoa nhẹ vành tai cô, lỗ tai nhỏ nhắn, mềm mại tinh tế nằm trong bàn tay, khiến người ta ngứa ngáy muốn cắn một cái.
Nghĩ là làm luôn.
Một tay anh giữ chặt Ninh Mông, bờ môi rời khỏi môi cô rồi di chuyển đến chỗ tai, há miệng ngậm chặt vành tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên.
Ninh Mông run rẩy, không biết chính mình đang nghĩ cái gì, thân thể mềm nhũn bị Thời Thích ôm lấy dựa trên vai anh, không thể phát ra chút âm thanh nào mà thở hổn hển.
Cô hơi hé miệng giống như con cá bị vứt lên bờ, rời khỏi mặt nước liền thở không ra hơi, sắp chết khô rồi, trong ánh mắt đều là mơ màng tan rã.
Cuối cùng Thời Thích không nhịn nữa, vùi đầu vào hõm vai cô, mùi hương đặc biệt từ cổ cô truyền vào trong mũi làm anh ngửi thế nào cũng thấy không đủ.
…
“Thưa ông, chỗ này hình như không có gì cả.”
Vài người kia sau khi kiểm tra lần nữa, vẻ mặt rất xấu đứng trước mặt Trình Tiên Vi xấu hổ trả lời.
“Vẫn là không phát hiện ra cái gì?” Trình Tiên Vi tức muốn hộc máu, “Đã được đưa tới tận chỗ này rồi mà mấy anh vẫn không tìm ra được, tôi mời mấy người về mà ăn cơm nhé?”
Ông ta giận muốn chết chết, “Bỏ đi, để tôi hỏi cậu Thích…”
Trình Tiên Vi định quay lại để hỏi ý kiến của Thời Thích, nhưng mới xoay qua đã ngừng lại luôn, ngậm chặt miệng không lên tiếng nữa.
Cách đó không xa, trước nền cỏ xanh biếc, Thời Thích đứng ở đó, cô gái nhỏ luôn đi bên cạnh anh bị anh ôm chặt lấy, hai người dựa vào nhau rất gần, giống như là vành tai và tóc mai vậy.
Trình Tiên Vi đúng là không nghĩ tới sẽ gặp một màn như vậy, thiếu chút nữa thì rớt tròng mắt, thở dài trong lòng.
Ông ta sắp bị việc ở chỗ này làm cho rầu sắp chết rồi, Thời Thích vẫn bình tĩnh tình chàng ý thiếp với bà xã mình.
Nhưng nghĩ lại, điều này cho thấy vấn đề này độ khó không nhiều.
Đang suy nghĩ, Ninh Mông gác đầu trên vai Thời Thích đột nhiên giương mắt nhìn qua hướng ông ta.
Trình Tiên Vi kinh hoảng nuốt nước miếng, vội xoay đầu đi.
Thấy người bên cạnh đang nghi hoặc trước biểu tình của mình, mặt ông ta không chút thay đổi, che giấu nói: “Làm việc của mấy người đi, nhìn tôi làm gì.”
Ninh Mông từ từ lấy lại tinh thần, đẩy anh thật mạnh.
Thời Thích cũng không dây dưa mà buông cô ra luôn.
Hai người ở bên kia nửa ngày không nói chuyện, bầu không khí quỷ dị, yên tĩnh đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng gió thổi cỏ lay xung quanh.
Thật lâu sau, Thời Thích mới dán bên tai cô, hạ giọng thấp đến mức không tưởng tượng nổi, “Thích không?”
Giống như tiếng gọi từ nơi xa xưa, mê hoặc lòng người, khiến cho tâm trí Ninh Mông rối loạn hết lên, tim đập dồn dập.
Cô gần như là bị quỷ ám vào, “… Thích.”
Ninh Mông gần như bị mê hoặc. không khống chế được tư duy nữa, nói cái gì cũng không thèm nghĩ, hoàn toàn dựa vào cái miệng hết.
Khi hai chữ (*) vừa thốt ra, cô liền nghe được tiếng cười của Thời Thích, làm đầu óc cô tỉnh táo trở lại, nhiệt độ bên tai tràn ra mặt, bao trùm cả khuôn mặt cô.
(*) 喜欢: Từ “thích” trong tiếng trung có hai chữ.
Cô lắc đầu phủ nhận: "Tôi không thích chút nào!"
Lời vừa thốt ra, tay Thời Thích đã đặt trên môi cô, vuốt ve liên tục, trên lòng bàn tay có vết chai mỏng, khá thô ráp, lúc cọ vào mang theo một loại khoái cảm bị ẩn dấu.
Ninh Mông vỗ rơi tay anh, “Anh sờ đi đâu đấy? Biến thái!”
Thời Thích ngạc nhiên nhìn cô, khẽ nói: “Vừa nãy không biết là ai xông đên hôn tôi, chẳng lẽ không phải là em sao?”
Ninh Mông vô cùng hối hận về hành vi khi rồi của mình.
Nhưng nước đổ khó hốt (*), cô đã nhớ kỹ được việc ngu ngốc vừa rồi… Lại còn ngốc đến mức biến hôn trộm thành nụ hôn quang minh chính đại…
(*) Tương tự câu gương vỡ khó lành. Trong quan hệ nếu có xích mích nghiêm trọng thì sau đó khó lấy lại được tình cảm đậm đà như cũ.
Vừa dứt lời, anh liền siết chặt ngón tay, làm Ninh Mông nhịn không được hét lên một tiếng, theo bản năng há miệng cắn lấy.
Mặt Thời Thích không hề thay đổi, rút tay về dùng khăn tay lau lau.
Cảm giác đầu lưỡi non mềm chạm vào ngón tay vẫn còn, đúng là làm cho người ta mê muội mà.
“Thoải mái lắm đấy.” Thời Thích nói.
Ninh Mông sửng sốt, mất một lúc mới nhận ra anh đang nói gì, không thèm nghĩ ngợi mà đẩy anh ra rồi chạy ngược ra bên ngoài.
Thời Thích không ngăn lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, ánh mắt thâm trầm.
Sau đó làm như không có việc gì mà đuổi theo.
Ninh Mông chạy thẳng đến chỗ Trình Tiên Vi mới dừng lại, cô có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Không nhịn được nghĩ tới tin nhắn của blogger kia, cắn môi.
Dựa theo mấy điểm miêu tả trong tin nhắn, tất cả những biểu hiện vừa rồi, nhịp tim rối loạn của cô càng đập nhanh hơn, khẩn trương sắp chết rồi… Điều này cho thấy cô thật sự thích Thời Thích đúng không?
Còn một điều nữa… Cô thế này hình như không phải là hôn trộm…
Hệ thống yên lặng ói một cái: “Cô còn biết à, cô rõ ràng là bỉ ổi hôn quang minh chính đại đấy.”
Lúc cô đang thất thần, Trình Tiên Vi đã chủ động tiến lên bắt chuyện, mỉm cười: “Tình cảm của Thời phu nhân và cậu Thích tốt quá.”
“Thời… Phu nhân?” Ninh Mông trừng lớn mắt.
Trình Tiên Vi nghi hoặc gật đầu, giải thích: “Cô Ninh và cậu Thích đã kết hôn rồi, sao không phải là Thời phu nhân chứ.”
Ninh Mông dứt khoát không nói nữa, bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
Bước chân Thời Thích rất lớn, đi bộ so với cô chạy còn nhanh hơn, dừng lại ngay phía sau cô.
Trình Tiên Vi không trò chuyện linh tinh với Ninh Mông nữa, chạy nhanh tới hỏi: “Cậu Thích, người của tôi không phát hiện ra cái gì ở chỗ này…”
Nói ra liền thấy xấu hổ.
Mọi người đã được đưa đến nơi cần đến, kết quả nửa điểm còn không phát hiện ra, đúng là cái thùng cơm, mất hết mặt mũi.
Thời Thích không nói gì, đưa tay rút ra một lá bùa.
Mắt Trình Tiên Vi nhìn chằm chằm theo, trong lòng kinh nghi (kinh ngạc và nghi ngờ), cái bùa màu vàng này