Editor: Tiểu Mập Mạp
Hàn Mục Thanh đối với Hứa Linh Dao nhất kiến chung tình, thậm chí không tiếc bỏ vị hôn thê của mình để cưới Hứa Linh Dao về nhà.
Đáng ra sẽ là một câu chuyện tình mỹ mãn, nhưng Hàn Mục Thanh lại không biết quý trọng.
Khoảng thời gian tân hôn hai người đúng thật là rất ngọt ngào, Hàn Mục Thanh cưới được mỹ nhân mình luôn tâm tâm niệm niệm, đương nhiên sẽ đặt trong lòng bàn tay mà sủng ái, Hứa Linh Dao cũng vô cùng mãn nguyện khi được gả cho Hàn Mục Thanh văn võ song toàn, ngọc thụ lâm phong cho nên luôn cực kỳ ôn nhu săn sóc hắn.
Nhưng ngày vui chóng tàn, thành hôn được ba tháng, thói hư tật xấu của Hàn Mục Thanh lộ ra.
Hắn ở bên ngoài bao dưỡng một ngoại thất* cuối cùng còn quang minh chính đại đưa vào Định Viễn công phủ lập làm thiếp.
*tình nhân
Ở triều đại này các gia đình quý tộc nạp thiếp là chuyện thường, thậm trí có vài nhà trước khi con trai kết hôn đã sắp xếp nha hoàn thông phòng hầu hạ.
Nhưng tân hôn chưa được ba tháng, trượng phu liền đem thiếp thất về nhà, hành vi này của Hàn Mục Thanh không những không hề tôn trọng thê tử của mình, mà còn là việc vô cùng nhục nhã đối với Hứa Linh Dao, cha chồng của Hứa Linh Dao Định Viễn công cũng rất tức giận.
Định Viễn công tức giận không chỉ là bởi vì nhi tử hoang đường, cha Hứa Linh Dao là An Bình Vương, đệ đệ nhỏ nhất của Hoàng Thượng, Hứa Linh Dao là đứa cháu hoàng đế yêu thích nhất, hành vi này của Hàn Mục Thanh không khác gì đánh vào mặt An Bình Vương, đánh vào mặt hoàng thất.
Đối với sự lo lắng và phẫn nộ của Định Viễn công, Hàn Mục Thanh không cho là đúng, hắn cảm thấy nam nhân có vài thiếp thất là bình thường, trước khi thành hôn không có nha hoàn thông phòng, tới bây giờ cũng chỉ có một người thiếp, vậy là đã cho Hứa Linh Dao mặt mũi, hơn nữa, hắn vẫn rất yêu thương chính thê vì vậy cũng không có chỗ nào cắn dứt.
Đối mặt trượng phu như vậy, Hứa Linh Dao tất nhiên là vô cùng đau lòng, nhưng ngoài dự kiến của mọi người, nàng vẫn nhịn xuống cục tức này.
Bởi vì quá yêu Hàn Mục Thanh, cho nên nàng ta vẫn một lòng một dạ, hy vọng trượng phu có một ngày tỉnh táo lại và quay đầu.
Nàng ta tiếp nhận tiểu thiếp, thậm chí còn ở trước mặt phụ thân mình và hoàng bá phụ nói giúp cho Hàn Mục Thanh, chờ Hàn Mục Thanh tỉnh ngộ, cùng nàng sống thật tốt.
Đáng tiếc nàng càng nhượng bộ thì Hàn Mục Thanh càng làm tới.
Dưới sự câu dẫn của thiếp thất Hàn Mục Thanh ngày đêm trụy lạc, rất ít khi bước vào phòng chính thê, không tới hai tháng đã có tin thiếp thất có thai.
Ở một gia tộc lớn, chính thê chư có con mà thiếp thất đã có là điều tối kỵ, Hứa Linh Dao bi thương tuyệt vọng ngày càng tiều tụy.
Hàn Mục Thanh hoang đường khiến Định Viễn công đã giận còn lo lắng, một lần bệnh là không dậy nổi, không lâu sau liền qua đời.
Hứa Linh Dao còn cho rằng, cái chết của Định Viễn công sẽ làm Hàn Mục Thanh thu liễm lại, đáng tiếc nàng lại một lần nữa thất vọng.
Không còn Định Viễn công quản Hàn Mục Thanh càng thêm không biết cố kỵ, trong kỳ đại tang liền cùng thiếp thất ngày ngày tuyên dâm.
Đại tang của Định Viễn công, thiếp thất còn không biết quy củ, Hứa Linh Dao bùng nổ.
Nàng cho người dùng gia pháp đánh chết thiếp thất kia để tỏ thái độ của mình.
Chỉ là không ngờ, sau khi Hàn Mục Thanh nghe tin thiếp thất đã chết cũng chỉ cười cười, nói nàng không cần vì một ngoại vật mà so đo, làm chủ mẫu phải rộng lượng, bao dung, hy vọng về sau nàng có thể đối đãi tốt với thiếp thất.
Nghe được những lời này của trượng phu, Hứa Linh Dao thật sự tuyệt vọng, nàng suốt ngày buồn bực đóng cửa không ra, không qua mấy tháng liền buồn bực mà chết.
Sau khi mất đi thê tử, Hàn Mục Thanh mới thật sự tỉnh ngộ, đáng tiếc hối hận đã muộn, không thể làm thê tử của hắn sống lại được.
Hắn không cưới thêm vợ nữa, sống một mình, chỉ ba năm ngắn ngủi cũng đi theo thê tử, Định Viễn công phủ to như vậy cứ thế sụp đổ.
Ông trời ưu ái Hàn Mục Thanh, một lần nữa tỉnh lại, hắn trở về năm mình 18 tuổi, lúc này hắn chưa đính hôn, cũng không quen biết Hứa Linh Dao.
Có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, Hàn Mục Thanh cuối cùng cũng biết quý trọng, cự tuyệt mẫu thân đính thân cho hắn, đầu tiên quen biết Hứa Linh Dao, một lòng một dạ che chở nàng, cuối cùng hao hết tâm tư, được An Bình Vương chấp nhận, ôm được mỹ